Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 292: Đạo Lý

Chương 292: Đạo Lý


         Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt hắn nhìn Phương Chính càng trở nên kính sợ, có điều không nói gì, không cần Phương Chính thúc giục, gánh thùng nước đi xuống núi.
Con khỉ gãi gãi đầu, đứng ngoài cổng, nhìn Chu Võ chạy xuống núi một chút, hiếu kỳ hỏi Phương Chính:
“Sư phụ, tên này cũng quá tích cực đi? Không phải muốn dùng mánh khóe trộm thùng nước nhà chúng ta chạy chứ? Đây là cái thùng nước duy nhất của chùa ta.”
Phương Chính ngạc nhiên, ngẫm lại cái thùng nước này đúng là rất quý giá, có điều nghĩ đến Chu Võ, sau đó cười lắc đầu nói:
-Hắn sẽ không, hắn sẽ làm càng có lực hơn.
-Thật hay giả…
Con khỉ có chút không tin, dứt khoát ngồi xổm ngoài cổng, chờ nhìn, nó ngược lại muốn xem tên quái vật này có thể kiên trì gánh được mấy thùng.
Lần này, Chu Võ gánh hai nước đầy, cắn cắn răng gánh lên núi, rót vào phật vạc, sau đó hắn bắt đầu soi mặt trong phật vạc, quả nhiên nốt ruồi trên mặt mất đi một khối nhỏ, vừa lớn bằng móng tay út!
Nói cách khác, đổ hai thùng nước đầy có thể xóa đi phần nốt ruồi lớn bằng móng tay út!
Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, nguyên bản Chu Võ cảm giác mệt mỏi đi đứng không tốt, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, không nói hai lời khiêng thùng nước xông ra ngoài, tốc độ kia, có thể mang theo một trận gió tới.
Con khỉ gãi gãi đầu, thầm nói:
“Chẳng lẽ gánh nước sẽ nghiện? Không thể nào?”
Theo thời gian trôi qua, bắt đầu có thôn dân lên núi, có người đến đào măng, có người thì đến bái Phật, có điều thời điểm nhìn thấy Chu Võ, ánh mắt mấy người đều trở nên cổ quái.
Chu Võ, tất cả mọi người không xa lạ gì, đào loạn cây măng khiến mặt mũi tràn đầy nốt ruồi đã bị truyền ra.
Đột nhiên nhìn thấy Chu Võ lên xuống núi gánh nước, mọi người nhìn nhau, lặng lẽ nghị luận.
-Thấy chưa, chính là tên du côn này, hôm nọ rất hung, hôm nay ngoan ngoãn đến gánh nước. Chậc chậc... Nhìn mặt lông đen kia, báo ứng!
-Người đang làm, trời đang nhìn, bớt làm chuyện thất đức, mới là đúng.
-Ngẩng đầu ba thước có thần minh, làm người làm việc, dù sao cũng phả chú ý đến đạo đức.
Tất cả lời này, Chu Võ đều nghe vào lỗ tai, mặt mo lúc xanh lúc đỏ, cũng may một mặt nốt ruồi lông dài, người khác cũng nhìn không ra cái gì.
Chu Võ hung tâm trở về, nhưng tưởng tượng lại lúc trước bản thân hung hăng đùa nghịch dẫn đễn hậu quả này, triệt để thu suy nghĩ.
Thành thành thật thật gánh nước, người khác nói cái gì cũng làm như không nghe thấy.
Cát Yến dưới núi mang theo đứa con đợi lâu không thấy Chu Võ xuống núi, cuối cũng không nhịn được, mang theo đứa con lên núi tìm người, nửa đường thấy Chu Võ đang gánh nước, Yến lập tức gấp, kêu lên:
-Ông xã, anh làm gì đây? Làm sao phải đi gánh nước thế này?
Chu Võ cười khổ một tiếng nói:
-Em nghĩ anh muốn? Nhìn mặt mũi của anh xem, có biến hóa gì không?
Cát Yến nhìn kỹ, kinh ngạc nói:
-Nốt ruồi mất bớt đi.
Chu Võ nói:
-Đúng vậy, mỗi lần anh múc một thùng nước lên núi, nốt ruồi ít bớt đi. Em nói xem, anh gánh hay không?
-Thế nhưng… Đây quá mệt đi?
Cát Yến nhìn thùng nước lớn kaia, đau lòng nói.
-Mệt mỏi? Mệt mỏi thì mệt mỏi đi, lên lên xuống xuống nhiều lần, để anh suy nghĩ hồi lâu, suy nghĩ nhiều điều trước kia không nghĩ đến hoặc không nghĩ ra, hiện tại cũng suy nghĩ rõ. Em nói tại sao hôm qua anh khinh suất như vậy? Đào măng thôi, cần gì làm gớm như vậy. Hôm nọ gặp tên hòa thượng này, trên mặt chỉ bị dính nốt ruồi đen đầy mặt mà thôi. Nếu gặp phải người không chọc nổi, hiện tại nên làm thế nào? Nếu đây không phải là một tên hòa thượng biết thần thông mà là một sát thủ thần bí, bây giờ chúng ta hơn phân nửa đã chết rồi, thậm chí đến chết không biết lý do. Trước kia, anh trai đã nói, tính tình của anh nên sửa lại một chút, cứ như thế lêu lổng, cho dù có nhiều gia sản cũng không giữ được bao lâu. Cát Yến, em nói anh nghĩ như vậy, có phải sợ hay không?
Nói xong, Chu Võ bước nhanh xuống núi.
Cát Yến nhìn bóng lưng Chu Võ, chợt phát hiện, người đàn ông này có chút xa lạ, có điều… Cô ấy càng phát hiện càng thích!
Thế là Cát Yến ôm Chu Văn Vũ đuổi theo, nói:
-Ông xã, hôm nay em thấy anh càng quan tâm đến gia đình hơn! Chuyện này em cũng có lỗi, nếu không phải em hơi cay cú chút, nào dám để anh gây phiền toái. Trước kia mẹ em đã nói, một nàng dâu tốt có thể khiến chiến tranh dừng trước miệng, mà không phải đem chồng lên chiến trường. Trước kia không rõ, hiện tại xem như hiểu… Về sau, em sẽ thay đổi. Văn Võ, từ nay con không được phép giống cha con trước đây, đùa loạn nghịch hung ác, biết không?
Tiểu mập mạp nghe vậy, liên tục gật đầu, đến cha còn bị thu thập, thằng con nào dám nhảy nhót?
Cát Yến đi trên đường theo Chu Võ gánh nước, một lần này hết cả ngày, ngày kết tiếp trên mặt Chu Võ đã hết nửa phần nốt ruồi.
Ba người xuống chân núi nghỉ một đêm, ngày thứ hai trời vừa sáng, Chu Võ lại lên núi đến, không cần Phương Chính nói, chủ động bắt đầu gánh nước.
Liên tục ba ngày, nốt ruồi trên mặt Chu Võ mới hoàn toàn biến mất.
Ba ngày sau, dưới cây bồ đề.
Chu Võ cất kỹ thùng nước, đi đến trước mặt Phương Chính, khom mình hành lễ nói:
-Đa tạ đại sư dạy bảo.
Phương Chính cười nói:
-Tất cả kết quả đều do thí chủ tự lĩnh ngộ, bần tăng chỉ là một người đứng ngoài quan sát mà thôi.
Chu Võ lắc đầu nói:
-Nếu không phải đại sư chỉ điểm sai lầm, hiện tại Chu Võ còn ngơ ngơ ngác ngác. Nếu ngày sau tôi bởi cái tính tính này, rước lấy tai bay vạ gió, sẽ hối hận không kịp. Là đại sư để Chu Võ hiểu rõ đạo lý, ngẩng đầu ba thước có thần minh, trên đời luôn có sự việc và người không nên chọc, mọi thứ nhượng bộ một chút để lại đường lui cho bản thân.
Phương Chính nghe vậy, chậm rãi đứng dậy, chắp tay trước ngực, thi lễ nói:
-A Di Đà Phật!
Chu Võ mang theo Cát Yến, Chu Văn Vũ vào trong Phật Đường thắp ba nén hương, khẩn cầu bình an, cảm tạ Bồ Tát các loại, ra khỏi chùa, Chu Võ quay đầu nhìn Nhất Chỉ tự, nhìn tăng nhân áo trắng dưới cây bồ đề, không nhịn được hỏi:
-Đại sư, tôi vẫn còn một nghi vấn.
-Tránh ra một chút!
Nhưng mà, Phương Chính không mở miệng, phía sau truyền tới một âm thanh hung hăng, Chu Võ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồng Hài nhi gánh hai thùng nước tràn đầy đi vào, theo bản năng tránh ra, Hồng Hài nhi đạp chân một cái nhảy lên, vượt qua cánh cửa, bước chân vô cùng nhẹ nhàng đến hậu viện, toàn bộ hành trình không thèm nhìn Chu Võ chút nào.
Thấy cảnh này, Chu Võ cười khổ nói:
-Đại sư, tôi không còn nghi vấn gì nữa.
Không sai, Chu Võ một mực nghi ngờ Hồng Hài nhi rốt cuộc có thể gánh hai thùng nước đầy kia không, có phải Phương Chính biết hắn sẽ đến, cho nên cố ý lấy hai thùng nước lớn lừa hắn.
Hiện tại xem ra, hắn quả nhiên suy nghĩ nhiều, đồng thời càng thêm khẳng định, người trong Nhất Chỉ tự này đều là kỳ nhân! Trụ trì có thể khiến mặt hắn nổi đầy nốt ruồi, thằng nhóc sáu bảy tuổi có thể khiêng vài trăm cân không có gì, mặc dù là con khỉ, lại hiể tiếng người… Đủ loại, càng nghĩ càng vô cùng thần dị.
Chu Võ xuống núi, đứng dưới chân núi, thời điểm quay đầu lại nhìn, còn có một loại cảm giác như lọt vào sương mù, trong mơ, không phân rõ thật giả.
-Bà xã, nói xem, ba ngày này có phải anh đang nằm mơ hay không?
Trên đường, Chu Võ hỏi.
-Không biết, em cũng hơi mơ màng…
Cát Yến nói.
-Bố, mẹ, ăn măng!
Chu Văn Vũ mang măng đến.
Hai người nhìn măng, lại nhìn nhau, đồng thời vui vẻ, xem ra không phải là mơ...
--------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất