Chương 293: Phiền Phức
Sau đó thời gian, Nhất Chỉ sơn lần nữa thanh tịnh xuống, có điều Phương Chính hơi mộng chính là, trước kia mục đích mọi người lên núi rất rõ ràng, cầu bình an hoặc đến tham quan, hoặc trực tiếp đến đào măng.
Nhưng hai ngày nay, phàm người lên núi, trên cơ bản đều đến trước Nhất Chỉ tự thắp nén hương, sau đó mới đi đào măng.
Phương Chính buồn bực, nhìn thấy Dương Bình lên núi, lập tức bắt lại hỏi:
-Thí chủ, làm sao mỗi lần mọi người lên núi đều thắp hương trước, sau đó mới đào măng?
-Phương Chính đại sư, chuyện này ngài không biết?
Dương Bình sững sờ, sau đó cười.
Phương Chính nói:
-Bần tăng biết cái gì?
Dương Bình cười càng vui vẻ hơn:
-Đây là kết quả Tống Nhị Cẩu tuyên truyền bốn phía dưới chân núi, nói Chu Võ kia lên núi bất kính với Phật Tổ, đào măng loạn, kết quả bị Phật Tổ trừng phạt, mặt mũi tràn đầy nốt ruồi. Chuyện này người dân trong vòng mười tám dặm này đều biết. Người nha, đôi khi không làm việc trái với lương tâm, đều sợ. Cho nên mọi người lên núi bái Phật trước, lại đào măng, cho an tâm.
Phương Chính nghe xong, lập tức bó tay rồi, không ngờ chỉ thu thập Chu Võ, lại tiện thể giúp Nhất Chỉ tự hương hỏa vượng.
Dương Bình nói:
-Phương Chính đại sư, vậy chuyện của Chu Võ kia đúng là do Phật Tổ phẫn nộ?
Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ, ngài cảm thấy thế nào?
Nói xong, Phương Chính xoay người rời đi, loại chuyện này không giải thích rõ ràng, càng giải thích càng phiền phức, còn không bằng ra vẻ mê hoặc, để mọi người tự đoán thôi.
Dù sao kính sợ thần minh vốn không phải chuyện gì xấu, biết sợ mới có kiêng kị.
Người đáng sợ chính là người không biết sợ, không kiêng kỵ.
Đã hiểu rõ lý do, Phương Chính không suy nghĩ nhiều, trở lại chùa chiền làm ít việc.
Linh mễ được tưới tiêu đầy đủ, càng ngày càng khỏe mạnh, mà Linh mễ ruộng tự nhiên cũng không thể giấu mãi, Vương Hữu Quý, Đàm Cử Quốc đều qua lại đây.
Bọn họ đều là người từng ăn qua Linh mễ, biết hương vị Linh mễ này để người ta hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.
Đàm Cử Quốc lần nữa hỏi Phương Chính phương pháp trồng trọt, Phương Chính bất đắc dĩ, chỉ có thể để Đàm Cử Quốc nhìn hắn làm thế nào trồng Linh mễ, nhìn thấy Phương Chính ngày đêm niệm kinh, Linh mễ này mới dài, Đàm Cử Quốc lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Hắn nghe kinh văn Phương Chính đọc, đó là kinh văn được đọc từ sự bình tĩnh, đây không phải thứ có thể dùng máy ghi âm, hoặc tùy tiện đọc hai câu là được.
Cái này làm mất đi suy nghĩ ban đầu của Vương Hữu Quý và Đàm Cử Quốc, Phương Chính cũng coi như giải quyết một vấn đề không nhỏ.
Nhưng rất nhanh, phiền phức lại tới cửa.
Một ngày này, vào đêm, Phương Chính ngủ không được, dẫn theo Độc Lang, Hồng Hài nhi, con sóc, con khỉ tản bộ trên núi, nhìn tinh hà trên bầu trời, cảm thán nói:
-Địa Cầu lớn như vậy, tinh hà này càng lớn không nhìn thấy bờ… Vũ trụ mênh mông, nhân loại thật quá nhỏ bé.
Con khỉ, Độc Lang, con sóc gật đầu theo, cảm thấy câu cảm khái này của Phương Chính rất có phong phạm!
Nhưng mà, Hồng Hài nhi lại cười hắc hắc nói:
-Phi, vũ trụ mênh mông cái gì, nếu con khôi phục thần thông, lên trời xuống đất, tuổi thọ vô hạn, có thể thăm dò vũ trụ cho đến hết mới thôi.
Nói đến đây, con ngươi Hồng Hài nhi đảo một vòng, cười nói:
-Sư phụ, ngài bay qua?
Phương Chính lắc đầu nói:
-Vi sư chỉ là người bình thường, đương nhiên không bay qua. Có điều bay lượn đối với con người mà nói, đã sớm không phải vấn đề khó khăn gì, máy bay đã giải quyết vấn đề này.
-Con nói chính là dùng thân thể phi hành, không phải mượn những đồ vật ngoại lai kia.
Hồng Hài nhi n ói.
Trong lòng Phương Chính run lên, bất kỳ người nào cũng có giấc mộng biết bay, Phương Chính tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù máy bay bay được, nhưng máy bay đâu thể so với dùng nhục thân phi hành?
Huống chi hắn còn chưa dùng qua máy bay!
Hồng Hài nhi thấy Phương Chính động tâm, lập tức kêu lên:
-Sư phụ nếu ngài trả con thần thông, đồ nhi mang sư phụ bay bay, thế nào?
Phương Chính thật động tâm, phi thiên!
Phương Chính đang suy nghĩ, đi tới bên cạnh vách núi, nhìn khí thế bàng bạc trên bầu trời xa xa, chập trùng không chừng, như Ngọa Long xuyên qua dãy núi, trong lòng Phương Chính lập tức nổi hứng muốn bay một chút.
Hồng Hài nhi lập tức nói:
-Sư phụ, nếu đồ nhi khôi phục thần thông, có thể đi lại tự nhiên trong núi, sư phụ muốn xem cái gì, muốn đi đâu, dễ như trở bàn tay! Không nói những cái khác, Nhất Chỉ tự này, sau này ai đến muốn xù lông, đồ nhi có thể đập chết… Khụ khụ, cho hắn hiểu được thế nào là đạo lý làm người!
Phương Chính liếc qua Hồng Hài nhi, khẽ mỉm cười nói:
-Đồ nhi, con biết tại sao vi sư không cho con sử dụng thần thông không?
Hồng Hài nhi nói:
-Sư phụ sợ đồ nhi có thần thông sẽ chạy mất?
Phương Chính lắc đầu nói:
-Trời đất bao la, thần thông của con lớn thế nào, vi sư vừa niệm kinh, con đều phải ngoan ngoãn trở về. Vi sư không cho con sử dụng thần thông chính để con thể nghiệm cảm giác làm người bình thường, sướng vui giận buồn, mà không phải từ đầu đến cuối làm Thánh Anh đại vương trong núi, chỉ biết tiêu dao khoái hoạt, đâu thèm để ý người khác sống chết thế nào? Thế giới vạn vật đều có sinh mệnh, đều có cuộc sống, đều có niềm vui thú, có những thứ này, cuộc sống của con mới thú vị được. Mà cứ chém chém giết giết, con không cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán sao?
Dáng vẻ Hồng Hài nhi một bộ khiêm tốn, có điều trong lòng lại xem thường:
“Cẩu thí cuộc sống, có thần thông, ông đây thích làm gì thì làm, đây mới là tự tại! Đại tiêu dao! Thần đi thăm dò niềm vui thú của sâu kiến? Nhàn nhức cả trứng!”
Phương Chính cũng biết, muốn dăm ba câu thuyết phục Hồng Hài nhi, đó là điều không có khả năng, hắn cũng không vội, đang muốn cho Hồng Hài nhi một khóa học về cuộc sống, bỗng nhiên phía dưới truyền đến âm thanh gõ chiêng, la vang động trời, âm thanh vô cùng gấp rút. Đồng thời còn mang theo tiếng mọi người hô hoán, cầm đèn pin soi sáng, cầm bó đuốc soi đường. Tiếp đó là tiếng rống của động vật…
Phương Chính nghe xong, kêu lên:
-Hỏng bét, bầy heo rừng lại xuống núi!
Đằng sau Nhất Chỉ sơn chính là Thông Thiên sơn, Thông Thiên sơn không phải loại núi độc lập như Nhất Chỉ sơn, mà là một núi lớn, Thông Thiên sơn thuộc về thuộc về Trường Bạch sơn hệ, bên trong đều là rừng sâu núi thẳm. Trước kia còn có thợ săn lên núi đi săn, nhưng sau khi hưởng ứng lời kêu gọi thu súng của nhà nước, người nguyện ý vào rừng đi săn đã không còn nhiều lắm.
Các thôn dân bình thường nói đến thâm sơn, cũng chỉ là hai đỉnh núi ngoài cùng của Thông Thiên sơn, còn phần bên trong căn bản không đi, có điều căn bản đối với đại đa số người mà nói, nó hoàn toàn chính xác xem như thâm sơn.
Bởi nguyên nhân được quốc gia bảo hộ, Thông Thiên sơn trên cơ bản không bị khai phá, cũng không có nhiều người đi vào quấy rầy động vật trong đó.
Lại thêm mấy năm gần đây cơ không có hổ, đàn sói chạy vào bên trong đi, gấu chó cũng chỉ là ngẫu nhiên ẩn hiện, thế là vùng bên ngoài này trở thành thiên hạ của một loại sinh vật… Lợn rừng!
Lúc nhỏ, Phương Chính cũng đi theo các thôn dân cùng nhau ngăn cản lợn rừng, biện pháp các thôn dân đối đầu với lợn rừng cũng biến hóa.
Thời điểm sớm nhất trong tay thôn dân còn có súng săn, khi đó lợn rừng xuống, đụng vào thợ săn kinh nghiệm, trên cơ bản đều biến thành thịt trên đĩa.
Nhưng như thế thợ săn chung quy là số ít, những con lợn rừng này mỗi ngày đều lăn lộn trong bùn nhão, cọ da trên cây tùng, dính một thân nhựa thông sau đó lại dán lên tầng bùn, lại cọ một lớn dầu trơn, lại đến một tầng bùn, từng tầng từng tầng đắp lên, từng đầu lợn rừng như bộ binh thiết giáp, bên ngoài mặc áo chống đạn, đại đa số người cơ bản không cách nào làm gì chúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tụi này phá hoa màu.
----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Long