Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 322: Trời Mưa

Chương 322: Trời Mưa


         Lưu tỷ chỉ thấy trong lòng nghẹn ngào, cô cũng không biết phải trả lời bọn nhỏ như thế nào. Chỉ là vỗ vỗ đầu hai tiểu tử nói:
- Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan...
Hồng Hài Nhi nhìn thấy thế vội đứng lên, đến trước mặt Phương Chính, xoa xoa mũi, mắt hơi hồng, khó chịu nói:
- Sư phụ, khi nào chúng ta trở về? Ở đây đều là lũ ngốc... làm cho con thật muốn khóc.
Phương Chính cười ha hả nói:
- Tịnh Tâm, người xuất gia không nói dối, con rốt cuộc muốn làm gì?
Hồng Hài Nhi đỏ bừng mặt nói:
- Sư phụ, con dường như nhớ ra cách hô phong hoán vũ như thế nào.
Hắn bình thường xem thường nhất là những phàm nhân này, lúc nhìn người khác đều là ở trên cao nhìn xuống, dù xem như bị Phương Chính chèn ép mấy lần cũng vẫn như cũ khó sửa đổi bản tính. Nhìn thấy người khác lâm vào khó khăn, hắn cũng cảm thấy là do đối phương quá yếu ớt... Cũng giống như lúc đại hạn ở Nhất Chỉ Sơn, hắn không hề thấy mình có nghĩa vụ đi giúp đỡ cho ai, ngược lại còn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, vớt chỗ tốt.
Phương Chính nghe vậy liền cười, vỗ vỗ đầu Hồng Hài Nhi:
- Đã như vậy thì đi thôi.
Hồng Hài Nhi chỉ thấy pháp lực trong cơ thể dâng trào, trong chớp mắt Hồng Hài Nhi liền cười tươi.
Phương Chính nói:
- Được rồi, đừng đắc ý nữa, tìm một chỗ không người tự mình làm đi.
- Yên tâm đi sư phụ.
Hồng Hài Nhi nói xong, nhanh chân chạy đi, cũng không biết hắn làm cái gì, không lâu sau trên bầu trời đột nhiên có gió lớn nổi lên, gió lớn có hơi ẩm ướt và lạnh.
Lôi thôn trưởng ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Cơn gió này... lẽ nào là trời sắp mưa?
Có thôn dân nghi hoặc:
- Chỗ chúng ta rất lâu rồi không có mưa, chẳng lẽ ông trời mở mắt rồi sao?
Đại Thành Tử nhón chân nhìn xa xa, muốn nhìn thấy mây, nhìn một hồi lâu, quả nhiên một đám mây đen bay tới.
Đại Thành Tử vui mừng kêu lên, chỉ về phía xa:
- Có mây, có mây! Thôn trưởng có mây kìa! Thầy ơi, có mây đen kìa!
Miệng Lôi thôn trưởng cười đến không ngậm lại, đưa tay vỗ phía sau ót của Đại Thành Tử một cái, cười nói:
- Nhóc con, chúng tôi đều không có bị mù, nhìn thấy mây rồi, là một đám mây thật lớn.
Có người lẩm bẩm:
- Đây là sắp mưa rồi à, không đúng, vẫn còn chưa tới mùa mưa mà.
- Cậu còn quan tâm đến mùa mưa hay chưa, chỉ cần trời mưa là chuyện tốt rồi.
- Cũng đúng...
Một đám người việc gì cũng không làm, cho dù là lão nhân hay trẻ nhỏ, là giáo viên hay học sinh, là thôn trưởng hay thôn dân, tất cả đều duỗi cổ nhìn phương xa, thậm chí có người còn leo lên nóc nhà, giống như làm như thế thì có thể là người đầu tiên chạm tới mây vậy.
Phương Chính thấy vậy cũng cười khẽ, nghĩ thầm:
- Hồng Hài Nhi này quả thật có đại thần thông, vậy mà thật sự làm ra một trận mây mưa.
Mà đúng lúc này Hồng Hài Nhi quay lại, vẻ mặt ngượng ngùng.
Phương Chính nói:
- Con sao lại quay lại rồi? Không lẽ hô phong hoán vũ của con cũng là tự hoạt động à?
Hồng Hài Nhi buồn bực nói:
- Sư phụ, con vẫn chưa làm phép đâu, đây là mây nơi nào tự bay tới, không liên quan tới con.
Phương Chính ngạc nhiên, nhìn mây đen nơi xa, đứng dậy chắp tay trước ngực, niệm một câu:
- Dì Đà Phật, Phật phù hộ cho chúng sinh.
Không lâu sau mây đen bay qua, theo đó là tiếng sấm vang rền, không bao lâu mưa to như trút nước ào ào đổ xuống! Trong nháy mắt đó tất cả thôn dân, tình nguyện viên đều vui mừng nhảy lên, không có ai ở trong nhà mà tất cả mọi người đều chạy ra ngoài nhảy nhót, dường như đây không phải là một cơn mưa to mà là một bữa cuồng hoan thịnh yến!
Đương nhiên những lão nhân chắc chắn không có tinh lực làm việc này, mà là rối rít chạy về mang nồi bát hồ lô chậu, hễ là vật có thể chưa được đều mang ra hứng nước!
Mưa to ào ào trút xuống hai tiếng mới dứt, sau khi mưa tạnh mây tan, thôn dân vẫn chưa thỏa mãn mà nhìn theo mây đen, hi vọng biết mấy cơn mưa này có thể tiếp tục rơi.
Trên đường về, Lôi thôn trưởng than thở:
- Haiz, Tôn lão sư tuổi càng ngày càng lớn, tháng sau là phải rời đi rồi, giáo viên mới vẫn chưa sắp xếp, bọn nhỏ lại gặp khó khăn rồi.
Hạ Minh vừa nghe xong cau mày nói:
- Không có giáo viên khác sao?
Lôi thôn trưởng bất đắc dĩ nói:
- Chúng tôi ở nơi hoang vu hẻo lánh này, người ngoài đến đây ở hai ba ngày còn được, nếu ở lâu hơn thì ai muốn đến chứ.
Hạ Minh gật đầu không nói gì.
Phương Chính cũng rơi vào trầm tư, tuy có trường học, nhưng không có giáo viên, trường học này còn có thể sử dụng sao?
Buổi trưa, đám người Hạ Minh, Diêu Vũ Hân ở nhà Lôi thôn trưởng ăn cơm, hai cái bàn lớn gộp lại cũng đủ cho mọi người ngồi. Thức ăn chỉ là mấy món địa phương, không có thịt cá, nhưng món ăn không ít, cũng xem như thịnh soạn.
Lúc này Lôi thôn trưởng từ ngoài đi vào, trong tay ôm một bình rượu lớn bịt kín bằng bùn, cười khì nói:
- Mọi người rất may mắn, lão già ngoan cố cuối cùng cũng chịu lấy rượu ngon quý giá ủ mười năm dâng ra, ha ha...
Vừa nói, Lôi thôn trưởng để rượu lên bàn, mở nắp ra, một cỗ hương rượu thơm truyền ra.
Hạ Minh ngửi ngửi, kêu lên:
- Mùi vị này, thật tuyệt! Ha ha... Lần này thật có lộc ăn!
Diêu Vũ Hân cũng đến gần ngửi thử, híp mắt nói:
- Thật sự là rượu ngon nha, không được, tôi muốn uống một chén lớn!
Mã Hạo Miểu kinh ngạc:
- Cô cũng uống rượu à?
Diêu Vũ Hân nói:
- Gần đây đã học uống, thế nào? Không được sao?
Mã Hạo Miểu cười khan hai tiếng, cơ bản là không dám lên tiếng tranh cãi.
Phương Chính ngửi hương vị kia cũng vô cùng tò mò. Rượu thì hắn cũng không xa lạ gì, trong Nhất Chỉ thôn không ít sâu rượu, ví dụ như đám Đàm Cử Quốc, Vương Hữu Quý, Dương Hoa, Tống Nhị Cẩu, có thể nói nam nhân Đông Bắc xem việc uống rượu làm vinh quang, lấy có thể uống rượu là vinh quang, có nhà từ nhỏ đã cho trẻ con uống rượu, lớn lên mỗi người đều là bình rượu nhỏ. Chỉ là phong tục này hai năm nay bắt đầu bị quản chặt, suy cho cùng trẻ quá nhỏ uống rượu không chỉ hại sức khỏe, còn nghe nói ảnh hưởng đến phát triển trí lực.
Ở trong thời đại học hành đứng đầu này, các thôn dân cũng không thể không thay đổi tập tục.
Rượu thì Phương Chính không xa lạ gì, lại cũng không quen, bởi vì trước giờ hắn chưa từng uống rượu. Tuy rằng khi còn nhỏ hắn nghịch ngợm phá phách, nhưng thứ đồ cay như rượu này, hắn tuyệt đối không đụng vào. Bây giờ ngửi thấy hương rượu kia, trong lòng chỉ là càng lấy làm lạ hơn, bình rượu ủ mười năm này có gì không giống à?
Hồng Hài Nhi thì lại duỗi cổ nhìn về phía bên kia đến nỗi sắp biến thành hươu cao cổ rồi.
Phương Chính đập hắn một cái nói:
- Thu hồi tâm tư kia của con đi, không được làm loạn.
Hồng hài Nhi bĩu môi, khó chịu nói:
- Con chỉ nhìn xem cũng không được sao?
Phương Chính cũng có chút ngạc nhiên hỏi:
- Con biết uống rượu à?
Hồng Hài Nhi đắc ý nói:
- Cái gì mà biết chứ? Nhớ năm đó, con đây là Thánh Anh đại vương, có rượu ngon gì mà chưa uống qua? Xem như quỳnh tương ngọc dịch trên trời cũng uống qua.
Phương Chính gật đầu nói:
- Đúng vậy, đã uống qua rồi thì giờ lại kiêng rượu cũng không tính là quá thiệt thòi.
Hồng Hài Nhi vừa nghe đã khổ sở nói:
- Thật sự không thể uống sao? Sư phụ, người vẫn chưa uống rượu qua, đó mới là đồ tốt đó...
Hồng Hài Nhi còn chưa nói xong, Phương Chính bỗng nhiên đứng lên nói:
- Bần tăng đi vệ sinh, đồ nhi, con thành thật đợi ở đây cho ta.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất