Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 347: Sư Phụ Là Cái Gì?

Chương 347: Sư Phụ Là Cái Gì?


         Khi mới bắt đầu, bọn họ quả thật là ngớ ngẩn, mỗi lần lên núi đều hành hạ thôn dân phải vào trong núi cứu người. Bất quá thời gian dần trôi, mấy kẻ này cũng từ từ thông minh lên, cũng tích lũy được một chút phương pháp đối phó với con mồi. Sau đó bọn hắn dần dần trao đổi dã thú với người khác, thỉnh thoảng lén lút săn ít động vật quý hiếm ra ngoài.
Ban đầu, những người này đi săn chỉ để thỏa mãn bản thân mình, là vì ăn, hoặc là vì da lông, hoặc là vì khoe khoang.
Nhưng phát triển đến hiện tại, đã có người phát triển chuyện này thành sản nghiệp dây chuyền, bắt đầu vì mua bán lợi nhuận mà giết chóc!
Điều này đã vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng, dù sao Đại Sơn cũng quá rộng lớn, cho dù có kiểm lâm, hộ lâm đi chăng nữa, cũng không thể trông coi toàn bộ Đại Sơn, luôn luôn có cá lọt lưới. Huống chi, những người đó đều có chuẩn bị mới đến, thường xuyên dùng một khoản tiền lớn để mời những thôn dân rành rẽ địa hình nơi này làm người dẫn đường, có một nhóm thôn dân không chịu làm ăn tử tế, chuyên môn đảm nhiệm công việc này!
Năm đó, Tống Nhị Cẩu cũng từng làm việc này, về sau không biết đã trải qua chuyện gì, tên này sống chết không chịu lên núi nữa, ở trong thôn chơi bời lêu lổng cả ngày. Chuyện này tất cả mọi người đều biết, hỏi hắn nguyên nhân, hắn cũng không nói.
Những kẻ săn trộm đều lẩn trốn trong núi, rất khó để tìm ra, đây cũng là một trong những điểm khó khăn.
Bất quá đối với Phương Chính mà nói, chuyện này, cũng chỉ như vậy mà thôi...
Lương Trạch Tuyền cúi đầu nhìn kỹ mặt đất, nhìn dấu vết để lại trên nhánh cây, cười lạnh nói:
-Súc sinh kia da dày thịt béo, không nghĩ lại chạy nhanh như vậy.
-Lão Lương, chạy mất rồi, còn đuổi kịp không?
Một người đàn ông mặc trang phục ngụy trang, đầu đội nón lớn, mắt đeo kính râm giẫm lên trên một gốc cây, hỏi ra chiều thách thức.
-Tên nhóc họ Lâm kia, cậu cũng thấy rồi đấy, bây giờ mấy con lợn rừng ở chỗ này mẹ kiếp con nào con nấy dài như cái xe bọc thép. Súng của tôi chẳng qua là súng tự chế, bắn mấy thứ gà qué vớ vẩn thì không thành vấn đề. Cậu thật sự cho rằng nó sẽ bốc lửa xanh, đùng đùng đùng như Gatling sao? Đừng thấy nó chảy nhiều máu, chẳng qua tổn thương phần da lông thôi, muốn giải quyết nó, phải nghĩ biện pháp vây được nó, bắn một phát trong cự ly gần.
Lão Lương trợn nhìn Lâm Tử một chút.
Lâm Tử ha ha cười nói:
-Lão Lương, không nghĩ ông cũng bắt đầu có khiếu hài hước nhỉ, Tôi chẳng qua chỉ thuận miệng nói tí thôi mà. Ông cũng biết rồi, mặc dù gía cả thịt heo rừng bây giờ không bằng trước kia, nhưng nếu bắt được một con, cũng bán được không ít tiền. Đương nhiên, nếu có thể bắt được hai con Phi Long, hắc...
Nói đến đây, Lâm Tử theo bản năng nuốt xuống một ngụm nước miếng.
-Mấy năm này Phi Long càng ngày càng ít, nếu thật sự có thể lấy được một con, vậy liền kiếm bộn rồi.
Con mắt của Lão Lương sáng ngời, bất quá lập tức lắc đầu nói:
-Nhưng mà muốn bắt Phi Long, bên ngoài núi Thông Thiên này vây bắt có chút khó khăn, nếu đi sâu vào bên trong thì may chăng. Đi thôi, hôm nay thời gian còn rất nhiều, từ từ sẽ được, không vội.
Lâm Tử gật đầu nói:
-Được, ông là người trong nghề, đi theo ông. Các anh em, đi!
-Tới.
Hai nam một nữ khác bò dậy từ dưới đất, theo sau.
Cùng lúc đó, bên trong núi rừng, một con lợn rừng lớn đang cảnh giác nằm sấp dưới tàng cây, liếm láp vết thương.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền đến từ đằng xa, lợn rừng vụt đứng lên, hai con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm về hướng đó. Lùm cây bị tách ra, lợn rừng cũng không thèm nhìn kỹ, kêu một tiếc húc thẳng qua!
Đúng lúc này, một tiếng niệm phật vang lên:
-A Di Đà Phật, cái con lợn rừng này, đừng có không biết tốt xấu, bần tăng là tới giúp ngươi.
Nhưng mà lợn rừng đã lao đến, hãm không kịp, lập tức đối mặt với một bàn tay quen thuộc đang đánh thẳng tới. Sau đó một âm thanh va chạm vang lên, lợn rừng chệch hướng đâm ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất, va phải một cái cây mới dừng lại. Lợn rừng lúc lắc cái đầu, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một hòa thượng áo trắng đứng ở trong rừng cây, nhìn thấy Phương Chính, trong mắt lợn rừng lóe lên một tia mờ mịt, tên trọc đầu này khá quen ...
Phương Chính nhìn ánh mắt mê mang của lợn rừng, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: Trí nhớ con heo này thật đúng là quá kém, bảo sao tới giờ mới có đất diễn.
-Tịnh Tâm.
Phương Chính thấp giọng nói, tiếp đó lợn rừng nhìn thấy một thằng nhóc mặc một cái yếm màu đỏ từ phía sau lưng Phương Chính đi tới. Con ngươi lợn rừng lập tức co rụt lại, cơ bắp toàn thân căng cứng, bao nhiêu lông lá nhanh chóng dựng hết lên!
Trí nhớ của lợn rừng đúng là không tốt, đó là bởi vì những chuyện bọn nó không thèm để ý, thì sẽ lười nhớ. Nhưng cũng có những thứ bọn nó nhớ rất kỹ, tỷ như những thứ đại biểu cho nguy hiểm, tỷ như sát thủ trước mắt con lợn rừng này, tiểu tổ tông vô địch!
Toàn bộ lợn rừng trong phạm vi núi Thông Thiên hầu như đều bị Phương Chính và Hồng Hài Nhi chiếu cố qua, nhất là Hồng Hài Nhi, hơi thở kinh khủng kia, thả ra hỏa diễm, đơn giản hù chết lợn! Nó sao có thể không nhớ rõ?
Thế là lợn rừng phát ra một tiếng gầm nhẹ, quay người, nhanh chân bỏ chạy! Không thể trêu vào, thì chạy đi! Trong chớp mắt đã biến mất trong bụi cỏ.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ đầu Hồng Hài Nhi, Hồng Hài Nhi nhếch nhếch miệng, một bước bay ra ngoài...
-Ngao ô ô...
Không bao lâu sau, Hồng Hài Nhi trở về, một tay đang nắm cái đuôi heo, một tay khác thì đang nắm lấy cái móng heo, một đường kéo một con lợn rừng lớn nặng những lấy mấy trăm cân. Lợn rừng kia thì chả khác gì cô dâu nhỏ, sói khóc quỷ gào đạp chân, nước mắt nước mũi dàn dụa như nước Tây Hồ... Trên trán còn có hai cục u lớn, dùng chân để nghĩ cũng biết cái thứ giỡn chơi đó là từ đâu mà tới.
-Sư phụ, đã bắt về rồi. Tên này không được thành thật lắm ạ.
Hồng Hài Nhi ném lợn rừng xuống đất, vỗ vỗ tay nhỏ nói.
Con lợn rừng này cũng thông minh, biết chạy không thoát, dứt khoát không chạy nữa, nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, cái mông vểnh lên cao cao. Nó nhớ kỹ, lần trước nó cũng nằm sấp như vậy, mới sống sót được trong tay Tiểu Ma Vương. Lần này cũng nằm sấp như thế, chắc sẽ không có chuyện gì...
Phương Chính bó tay nhìn tư thế kia của con lợn rừng, sau đó đi qua, vỗ vỗ đầu lợn rừng nói:
-A Di Đà Phật, ngươi đứng lên đi.
Lợn rừng như một tên trộm nhìn về phía Hồng Hài Nhi, đối với cái tên đầu trọc không có lông này, nó sợ tên có lông kia hơn...
Hồng Hài Nhi trực tiếp cho nó một bạt tai, nói:
-Đây là sư phụ ta!
Lợn rừng tội nghiệp hỏi:
-Sư phụ là cái gì?
Hồng Hài Nhi ngửa đầu nhìn trời, nói:
-Sư phụ, con cần một con dao mổ heo.
Lợn rừng run lập cập, biết hay không biết sư phụ là cái gì đã không còn quan trọng nữa, biết tên đầu trọc này còn trâu bò hơn là được rồi! Tên trọc đầu kia hơn phân nửa là vua của Tiểu Ma Vương này! Bên trong bầy heo rừng có heo vương, tên này hẳn là đầu trọc vương. Thế là lợn rừng ngoan ngoãn nhìn Phương Chính, hỏi:
-Cái kia, các người muốn làm gì?
-Để bần tăng nhìn miệng vết thương của ngươi.
Phương Chính đáp.
Lợn rừng nhìn Phương Chính đầy nghi ngờ, nhưng mạng nhỏ đều nằm trên người đối phương nên chỉ có thể nghe theo. Nó nghiêng người sang một bên, trên làn da thật dày là một mảnh đỏ chói, phía trên có một ít bùn.
Sau khi Phương Chính kiểm tra một chút, xác nhận con lợn rừng này chỉ là tổn thương ngoài da, không có việc gì. Đồng thời cũng xác nhận vết thương đấy do một loại súng tự chế gây nên.
-Dùng súng tự chế, đây không phải là kẻ săn trộm bình thường nữa rồi.
Phương Chính thấp giọng nói.
-Sư phụ, người đang nói cái gì thế?
Hồng Hài Nhi tò mò hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất