Chương 348: Trộm Mà Vô Đạo
- Con cũng biết, lợn rừng mang đến không ít nguy hại cho thôn dân, nên khi có người lên núi săn lợn rừng, các thôn dân đều là mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mang súng lên núi thì không giống như thế, kẻ mang theo súng, chính là đang phạm pháp.
Phương Chính nói.
Hồng Hài Nhi nghe thấy súng lửa chính là súng, hai mắt lập tức sáng rỡ:
-Con từng thấy qua súng trên điện thoại di động, nhưng chưa được chạm vào ... Súng lửa, lợi hại lắm sao?
-Bắt mấy con vật đơn giản như gà thì không thành vấn đề.
Phương Chính nói.
Hồng Hài Nhi ra vẻ xem thường:
-Đó chẳng qua là một cây gậy sắt phun lửa thôi mà?
-Nhưng độ sát thương của hạt sắt và bi thép ở khoảng cách gần vẫn rất lớn. không thể để bọn hắn mang súng đi tán loạn trong núi được, quá sức nguy hiểm.
Phương Chính nói xong, vỗ vỗ đầu lợn rừng hỏi:
-Ngươi bị thương ở chỗ nào?
Lợn rừng lập tức nhìn về phía bên phải, Phương Chính gật đầu nói:
-Bây giờ ngươi quay về chỗ đó đi, ngươi quay về được chứ?
Lợn rừng liền vội vàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:
-Những người kia có mấy thứ, dọa chết lợn.
Phương Chính nói:
-Không sao đâu, có chúng ta ở đây, sẽ không có chuyện gì cả. Đưa bọn ta đi qua đi.
Lợn rừng hơi chút do dự, kết quả Hồng Hài Nhi vừa trừng mắt nhỏ, nó liền ngoan ngoãn dẫn đường.
Lúc này con sóc từ trong ngực Phương Chính nhô đầu ra, nói:
-Sư phụ, chính là hướng đó. Bọn hắn có một cây gậy rất dài, lợi hại lắm.
Phương Chính đáp:
-Có lợi hại hơn sư đệ con không? Có lợi hại hơn sư phụ con không?
Con sóc kia liền nắm chặtt tay lại, giơ nắm đấm lên nói:
-Đánh bọn hắn! Bọn hắn quá xấu rồi! Tứ sư đệ, đánh bọn hắn!
Phương Chính lập tức đập cho nó một cái, con sóc bị đau liền rụt trở về, không dám kêu gào ầm ĩ nữa.
Cùng lúc đó, tổ năm người xuất phát tiến về phía rừng sâu đi càng ngày càng xa, cây cối trong rừng cũng càng lúc càng dày đặc, thanh niên trẻ tuổi đi theo Lâm Tử có chút lo lắng hỏi:
-Anh Lâm, nơi này dường như nằm sâu trong núi rồi? Sẽ có gấu hay không?
-Gấu cái đít, nơi này chỉ là bên ngoài Thông Thiên Sơn. Chẳng qua phong cảnh ở đây được bảo vệ tốt, nên mới khiến cậu có giác rừng sâu núi thẳm. Chứ còn rừng sâu núi thẳm thực sự ấy à, ngay cả tôi cũng không dám xâm nhập . Còn gấu... Nếu quả thật gặp phải, ai cũng không được phép lên tiếng, tất cả nghe tôi chỉ huy, có biết không? Lâm Lỗi, nếu cậu sợ thì đi về trước đi.
Lão Lương hăm he nói.
Lâm Lỗi nghe xong, lập tức đỏ ửng cả mặt, nhanh chóng kêu lên:
-Ai mà sợ kia chứ, tôi chỉ hỏi một chút thôi ...
-Ai cũng nói ở chốn núi rừng thì lợn rừng còn kinh khủng hơn gấu nhiều, ngay cả lợn rừng chúng tôi còn đuổi đi được, gấu mà sợ à?
Người nãy giờ nói chuyện rất ít - Lâm Oánh có chút tò mò hỏi.
-Con lợn rừng mà chúng ta vừa đụng độ khi nãy khoảng chừng hai trăm cân thôi, chưa được tính là lợn rừng lớn. Với lại, lợn rừng kia cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, không thật sự muốn giao chiến với chúng ta, vừa thấy mặt đã nhanh chân bỏ chạy rồi. Nói thật, nhiều năm như vậy, tôi cũng chưa từng gặp phải con lợn rừng nào kỳ lạ như con này...... Trước kia mỗi khi đụng phải lợn rừng, toàn là cúi đầu lao tới, rất hung dữ.
Lão Lương đáp.
Đi phía sau cùng là một người đàn ông trầm mặc ít nói có gương mặt chữ điền, người đàn ông đó vác một cây cung tự chế, trên đùi dắt một con dao, nhìn có chút hung hãn.
Lâm Tử bỗng nhiên mở miệng nói với người đàn ông đó rằng:
-Có anh Hạ ở đây, mày sợ cái shit! Nếu thật sự có gấu, chúng ta sẽ có tay gấu để ăn, còn một thân da lông kia cũng có thể bán được với giá tốt.
Nghe Lâm Tử tràn đầy chắn chắc mà nói như vậy, Lâm Lỗi cũng có lòng tin, thậm chí còn hơi chút nóng lòng muốn thử.
Lão Lương thì liếc qua nhìn Hạ Mãnh, trong mắt đầy vẻ khinh thường, còn trong lòng suy nghĩ điều gì thì e là chỉ có lão mới biết.
Đang tiếp tục đi, Hạ Mãnh đột nhiên mở miệng nói:
-Phía trước có tiếng nước.
Lão Lương lại xem thường mà nói:
-Phía trước có một thác nước nhỏ, không được bao nhiêu nước. Nhưng đó lại là chỗ mà động vật rất thích tụ tập. Đi thôi, nếu vận may của chúng ta không tệ,có thể gặp được nhiều thứ hay ho.
Lâm Tử nói:
-Lão Lương không hổ là bản đồ sống, thật lợi hại.
Đầu Lão Lương hơi hơi ngẩng lên, lão thích loại cảm giác này, nếu như ở thành thị, lão là một kẻ cực kỳ bẩn thỉu, thì tại chốn núi rừng này, lão chính là vương! Mặc kệ thân phận của mày là gì, có lai lịch gì, không có lão, nửa bước cũng khó đi, muốn nói chuyện với lão cũng phải biết chú ý một chút.
Đối với điều này, Lâm Tử chỉ đơn giản cười cười, nhưng trong lòng là nghĩ như thế nào cũng chỉ có mình hắn biết.
Đúng lúc này, hai con chó săn đột nhiên gầm gừ khe khẽ, một thân ảnh màu xám nhanh như chớp phóng qua ở đằng xa, lão Lương cười nói:
-Cơm trưa tới, đi, chộp lấy!
Đang nói giữa chừng, hai con chó săn xông qua, không được bao lâu, đã ngậm một con thỏ hoang chạy về.
Lâm Lỗi hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy con mồi, cảm thấy thật mới lạ, nhìn thỏ rừng trong miệng chó săn, nói:
-Đáng tiếc, chết rồi.
-Không chết.
Lão Lương nói xong, đi qua, một phát chộp lấy lỗ tai con thỏ kia xách lên, đám người xích lại gần xem xét, quả nhiên, con thỏ kia cũng chưa bị thương, vẫn còn sống.
-Lão Lương, chó của lão giỏi quá!
Lâm Tử cả kinh nói, hắn gặp qua không ít chó săn, rất nhiều chó săn mỗi khi xông lên đều sẽ cắn chết con mồi, sau đó mới mang về. Nhưng chó này của lão Lương, vậy mà biết bắt sống!
Hạ Mãnh cũng nói:
-Thật là không tệ, hơn nữa còn là hai con chó nhà.
-Nhưng cho dù có cho mày hai con chó Ngao Tây Tạng, mày cũng không huấn luyện ra nổi một con chó ngoan như thế này.
Lão Lương lập tức đốp chát lại, hai con chó này chính là đồng bọn đắc lực của lão, nên lão không thể chịu được việc người khác nói chúng không tốt.
Hạ Mãnh cũng không tranh luận với lão nữa, mà chỉ nói:
-Bên kia hình như còn có động tĩnh, chó của ông cứ nhìn mãi về phía kia.
-Đi thôi, hẳn là có một tổ thỏ con.
Lão Lương rất hiểu rõ chó của mình.
-Lão Lương, nói như vậy đây con thỏ mẹ rồi? Thế chúng ta bắt nó, con thỏ con phải làm sao bây giờ?
Lâm Oánh có chút không đành lòng hỏi.
-Nhìn xem nó lớn chừng nào, nếu cũng đủ lớn, thì bắt luôn về ăn. Nếu như quá nhỏ, cho chó ăn.
Lão Lương ra chiều xem thường đáp.
Lâm Oánh nhíu mày, nói:
-Cái này. . . Không tốt lắm đâu.
-Có cái gì mà tốt với không tốt? Trong núi này tao chính là vương, tao bảo ăn con gì thì là ăn con đó!
Lão Lương kiêu căng đáp.
Hạ Mãnh nói:
-Chọn lọc tự nhiên là điều tất yếu, nhưng động vật đang thời kì sinh sản vẫn nên thả đi thì hơn. Ông làm như vậy có chút tuyệt hậu.
Lão Lương bất mãn nói:
-Lâm Tử, tôi là xem ở chỗ cậu là khách hàng cũ, mới tiếp tục việc buôn bán với cậu. Nếu bạn bè của cậu cứ như thế, chúng ta không có cách nào tiếp tục việc buôn bán này.
Lâm Tử nhanh chóng kéo Hạ Mãnh và Lâm Oánh lại, sau đó nói:
-Anh Hạ, em gái, hai người đừng tranh cãi nữa. Nơi này là bên trong Đại Sơn, loại thỏ như thế có rất nhiều, không nên vì một tổ thỏ con mà gây gổ khó chịu như thế. Lão Lương, lão cũng đừng để ý làm gì, chúng ta cứ tiếp tục.
Lão Lương nghe Lâm Tử nói vậy, sắc mặt mới tốt hơn nhiều, dẫn chó đi qua, không bao lâu đã nghe thấy tiếng lão Lương hô lên:
-Một tổ ranh con, không được bao nhiêu thịt, cho chó ăn!
Tiếp đó, liền nghe chó sủa một hồi...
Lâm Oánh che mặt xoay người sang chỗ khác, đồng thời mang theo vài phần tức giận nói:
-Anh, cái này cũng quá tàn nhẫn đi. Anh không làm gì cả sao?
Lâm Tử cười khổ nói:
-Em cho rằng cho lão ta năm trăm đồng, thì là chủ của lão chắc? Lão này tính tình quái dị, anh của em muốn kiếm miếng cơm còn phải dựa vào lão nữa. Thợ săn trộm trên núi không hề ít, nhưng toàn là đám cổ hủ, gì mà mùa xuân không được lên núi, gì mà đi săn không được quá ba, một mớ quy tắc. Con mồi có thể săn bắt được hàng năm quá ít, chỉ có lão Lương là thứ gì cũng không thèm để ý, việc buôn bán của nhà chúng ta đa phần đều tới từ lão. Lão mới là thần tài... Lần này mang theo các em, chính là để mấy em mở mang tầm mắt, thấy chút việc đời mà thôi. Đi, lát nữa đừng có đấu võ mồm với lão nữa, đi theo nhìn là được rồi.