Chương 349: Trụ Trì Nổi Giận
Lâm Oánh nói:
-Anh, cái này cũng... Quá tàn nhẫn đi. Đều là mấy con thỏ nhỏ...
-Cái gì mà thỏ nhỏ với thỏ lớn, chẳng phải bọn nó trưởng thành là chúng tôi bắt hết sao, thế thì bắt sớm hay muộn có khác gì nhau?
Nói đến đây, Lâm Tử nói với em trai mình là Lâm Lỗi rằng:
-Em trai, anh nói cho em biết, thế giới bên ngoài và cái rừng rậm này mặc dù không giống nhau, nhưng quy tắc thì y hệt. Mạnh được yếu thua, không có cái gì là nhẹ nhàng hay chính nghĩa có quyền lên tiếng ở đây cả. Muốn sống tốt, hay muốn có được thứ gì, vậy thì phải dựa vào thực lực! Em mạnh hơn so với người khác, thứ em đạt được càng nhiều, lời nói mới có trọng lượng, mới có được tất cả. Nếu ngược lại, em sẽ như mẹ con nhà thỏ này, hôm nay cả nhà bên nhau, ngày mai đã chết trong mồm chó.
-Anh! Anh nói cái gì thế? Có ai dạy em như anh không?
Lâm Oánh tức giận dậm chân.
Lâm Tử cười ha ha nói:
-Được được được, Oánh nhi nhà chúng ta học lên đại học, hiểu lễ, anh không nói nữa, còn không được sao?
Sau đó hạ giọng nói thầm bên tai Lâm Lỗi:
-Em trai à, là đàn ông, lòng dạ không thể mềm yếu được. Trong túi em có dao, con thỏ này hôm nay cho em giết.
Lâm Lỗi nghe xong, giật nảy mình, để hắn giết? Hắn ngay cả con kiến còn không muốn cố ý dẫm chết! Giết một con thỏ lớn như thế? Nhìn trong mắt con thỏ kia tràn ngập sợ hãi, Lâm Lỗi nói:
-Anh... Cái kia... Để anh Hạ Mãnh tới đi.
Hạ Mãnh cũng nói:
-Để tôi làm.
Lâm Tử nói:
-Nhìn tiền đồ của em kìa, giết một con thỏ thì sao? Lúc nãy gặp lợn rừng lớn, cũng đâu thấy em sợ hãi gì đâu. Không phải em còn rất hưng phấn ư?
Lâm Lỗi cúi đầu nói:
-Anh, cái đó không giống nhau.
-Được được được... Em đúng là đồ bỏ đi, lão Mãnh, giao cho anh.
Lâm Tử giao con thỏ cho Hạ Mãnh.
Hạ Mãnh gật gật đầu, tiếp nhận con thỏ, sau đó buộc ở trên lưng.
Đúng lúc này, lão Lương trở về, dắt theo hai con chó của lão, trên miệng hai con chó dính đầy máu tươi, vốn là hai con vật trông cũng khá hiền lành đáng yêu, bây giờ đầy vẻ hung hãn, Lâm Lỗi và Lâm Oánh thấy vậy thì có chút sợ sệt, không còn dám đùa giỡn tùy ý như trước nữa.
Lão Lương cũng mặc kệ bọn hắn, nói:
-Được rồi, hai con chó của tôi cũng ăn no rồi, lát nữa đi săn càng có sức lực. Đi thôi, đến thác nước trước mặt thử vận may một chút. Thuận tiện thịt luôn con thỏ này, thỏ vừa sinh con non, cực kỳ béo tốt, nướng lên ăn sẽ rất vừa miệng.
Nói xong, lão Lương mang theo đám người lần nữa xuất phát.
Hoàn toàn không phát hiện, có hai người trong đội ngũ đã có chút buồn nôn...
Chưa được bao lâu sau, Phương Chính đã xuất hiện ở nơi này, nhưng con lợn rừng kia thì không cùng đi với đám người Phương Chính. Tìm được chỗ lợn rừng bị thương, trí nhớ của nó đã đến cực hạn, bây giờ bắt nó nhớ lại mùi của kẻ địch, rồi tìm tới chỗ kẻ đó thì quả thật không phân biệt nổi. Rơi vào đường cùng, Phương Chính chỉ có thể cho nó xéo đi...
Lúc này, khiến Phương Chính ngoài ý muốn chính là, con sóc thường ngày vẫn luôn dựa vào bán manh để sống lại chính là chuyên gia trong lĩnh vực truy tìm, dưới sự chỉ dẫn của nó, rất nhanh đã tìm được đến đây.
-Sư phụ, nơi này có mùi máu tươi.
Hồng Hài Nhi nhìn về phía xa, nói.
Phương Chính nói:
-Đi qua nhìn một chút.
Đi dọc theo hướng mà mùi máu truyền tới, rất nhanh sau đó, Phương Chính thấy được một cái động bị đào xới tan hoang, bên trên là những mảnh thịt vụn vươn vãi bầy nhầy, còn có chút máu tươi...
-Nơi này hẳn là một cái tổ thỏ, nhưng đã bị con gì đó đào lên, toàn bộ thỏ bên trong đã bị ăn thịt. Tục ngữ nói, thỏ khôn có ba hang, thỏ trong này không thể chạy được, tám phần là dó nó còn quá nhỏ, không thể chạy nổi hoặc là chạy không nhanh.
Hồng Hài Nhi ngồi xổm xuống, nghiên cứu một hồi, nói.
Phương Chính nói:
-Các thôn dân trước giờ có một quy tắc, cho dù lên núi săn thú, cũng không bao giờ xuất thủ đối với động vật mang thai hoặc đang cho con bú. Xem ra, mấy tên lên núi lần này không phải là người tốt!
-Sư phụ, không thì người trả pháp lực lại cho con, con bắt bọn chúng lại cho người, trừng trị chúng thật ác độc để bắt chúng dừng lại, được không?
Hồng Hài Nhi lập tức hô lên, xung phong nhận việc.
Phương Chính nói:
-Cái gì cũng để con ra tay, vậy vi sư biết làm cái gì?
Nhưng lại thầm nhủ trong lòng:
“Để con làm hết, vi sư làm sao lấy đủ công đức nha? Không có công đức, biết hoàn tục thế nào?”
Thế nhưng, nghĩ đến mấy tên săn trộm kia, tâm tình Phương Chính cũng không tốt nổi, một đám ăn trộm không biết điểm dừng, ngay cả động vật đang thời kỳ cho con bú cũng không buông tha, trái tim đám người này nhuộm toàn một màu đen.
Kỳ thật, rất nhiều người trong thôn đều biết đến sự tồn tại của đám săn trộm này. Nhưng săn trộm cũng chia ra làm hai loại, một loại là người tốt, tổ tiên bọn hắn vốn là thợ săn, kế thừa nhiều đời. Những người này lên núi kiếm ăn, và sẽ không bao giờ ra tay tận diệt. Bọn hắn hiểu rõ Đại Sơn, xem nó như sân sau nhà mình. Biết rõ loại động vật nào nhiều loại động vật nào ít, bọn hắn chỉ ra tay với loại có số lượng nhiều, hơn nữa cũng sẽ không bắt loạn giết loạn, rất có quy củ. Những người này, không hề phá đi hệ sinh thái của Đại Sơn.
Sự tồn tại của bọn hắn chính là một phần của Đại Sơn, là liên kết trong chuỗi sinh thái. Đối với nhóm người này, xưa nay các thôn dân đều không xem bọn họ là tặc, mà chỉ xem bọn họ như thợ săn, hoặc là người khai thác sản vật của núi rừng.
Nhưng còn có một nhóm người khác, chính là loại trước mắt này đây, bọn hắn không có quy tắc, không có lòng kính sợ đối với tự nhiên cũng như đối với Đại Sơn, chỉ có một trái tim hám lợi đen tối, chỉ có dục vọng cướp đoạt đối với Đại Sơn, chứ không có chút tiết chế nào! Cơ hồ là thấy gì bắt nấy, cái gì càng hiếm càng bắt!
Loại người đó, mới là thứ săn trộm trong mắt các thôn dân! Cũng là nhóm người bị ghét nhiều nhất...
Phương Chính xem chừng, đám người trước mắt kia chính là loại thứ hai! Đối với những người đó, Phương Chính căm thù đến tận xương tuỷ!
Đúng lúc ấy, âm thanh một phát súng vang lên từ phía trước, tiếp đó là tiếng chó sủa không dứt bên tai.
Phương Chính và Hồng Hài Nhi nhìn nhau, dựa theo phương hướng của âm thanh vừa nãy mà chạy qua, xuyên qua mấy lùm cây, vượt qua một bãi cỏ, nhảy qua một cái rãnh nhỏ, Phương Chính vừa vặn nhìn thấy một con hươu sao đang chạy qua, trên đùi hươu sao bị thương, chân khập khễnh, nhìn bụng, chính là đang mang thai!
Tiếng chó sủa truyền đến, hai con chó từ hai hướng khác nhau vây lại, xa hơn nữa, một người đàn ông cõng súng săn, đang chạy nhanh tới, một bên chạy một bên cười to nói:
-Hươu mang thai, thứ bảo bối trong bụng kia chính là đại bổ! Đại Hắc, nhị Hắc, ngăn nó lại cho tao. Lâm Tử, không phải cậu muốn đi săn sao? Con súc sinh này đang mang thai, chân lại thụ thương, chạy không nhanh được, cậu thử một chút đi.
Đằng sau có bốn người đang chạy theo, một người trong đó nghe vậy, hưng phấn nói:
-Được, lần này để tôi tới!
Lâm Tử quay người nói với Hạ Mãnh:
-Lão Mãnh, đưa cung tự chế cho tôi.
Hạ Mãnh do dự một chút, thế nhưng vẫn đưa cho Lâm Tử, dù sao hắn cũng chỉ là một đội trưởng đội cảnh sát, không có tư cách để phản bác điều gì.
Lâm Tử tiếp lấy cung tự chế, kéo cung cài tên, Lâm Oánh ở bên cạnh che mắt không dám nhìn, Lâm Lỗi mang theo chút hào hứng, cũng có chút không đành lòng...
Hồng Hài Nhi thì chau mày, thấp giọng mắng:
-Đám người này không khác gì gia súc, ngay cả ta năm đó cũng không bao giờ ăn động vật đang mang thai... So với yêu quái còn ác hơn!
Con sóc thì kêu lên:
-Sư phụ, sư phụ, cứu nó mau!
Phương Chính cũng nổi giận, phía trước thì diệt một tổ thỏ con, hiện tại lại muốn tiêu diệt một con hươu cái đang mang thai, còn muốn ăn cuống rốn, nai con trong thai nữa, đám người này có còn nhân tính hay không? Trong lòng vừa sốt ruột, Phương Chính vậy mà dùng Thần Thông lung tung, dùng Thần Cảnh thần thông!