Chương 350: Truy Đuổi
Trong nháy mắt đó, trong đầu hắn xuất hiện mấy chữ lớn...
Phương Chính suýt chút khóc lên:
“Điểm công đức của ta a!”
Bất quá, sau khi nhìn rõ được mấy chữ lớn kia là gì, Phương Chính lập tức không đau lòng nữa, ngược lại còn cười, con ngươi đảo một cái, tầm nhìn rơi xuống thân thể đám người Lâm Tử, lão Lương.
Sau đó, hai tay Phương Chính nhanh chóng kết ấn, hướng về phía Lâm Tử, mặc niệm ấn quyết. Ý niệm vừa động, trong nháy mắt Lâm Tử sắp buông tay bắn tên, đột nhiên hắn ngửa đầu nhìn trời, một phát bắn lên trời. Quả nhiên là một mũi tên xuyên thẳng tầng mây, kể cả thần mã cũng không thấy được!
-Sư phụ, hai con chó kìa!
Con sóc kêu lên.
Phương Chính vung tay lên, nói:
-Tịnh Tâm, đuổi hai con chó kia đi.
Hồng Hài Nhi chỉ cảm thấy pháp lực trong thân thể phun trào, nhếch miệng một cái, hung quang trong mắt lóe lên. Ai cũng không thấy được nó đã làm cái gì, chỉ nghe ba ba hai tiếng, hai con chó sắp vây lại đây đột nhiên ngao ngao hai tiếng ngã ngửa trên mặt đất, miệng bị đánh đến độ trào máu. Tranh thủ thời cơ, hươu cái lập tức chạy trốn.
Phương Chính nói:
-Tịnh Tâm, đi cầm máu chữa thương cho con hươu cái kia đi.
-Sư phụ, vậy còn người?
Hồng Hài Nhi nhìn về phía đám người đang tức giận ở đằng xa, hỏi.
Phương Chính nhỏ giọng đáp:
-Vi sư tự có biện pháp.
Hồng Hài Nhi gật đầu, tung người rời khỏi chỗ đó.
-Sư phụ, hiện tại chúng ta làm cái gì?
Con sóc hỏi.
Phương Chính cười nói:
-Thừa dịp bọn hắn chưa phát hiện ra chúng ta, tranh thủ thời gian chạy trốn chứ sao.
Nói xong, Phương Chính xoay người bỏ chạy, con sóc cảm thấy mơ hồ, từ lúc nào sư phụ trở nên sợ sệt như thế? Cái này không phù hợp với tính cách của hắn!
Người khác chỉ xem Phương Chính là một vị đại sư ấm áp, hiền lành dễ ăn hiếp, nhưng con sóc hiểu rõ, Phương Chính không phải là một đại sư trí tuệ từ bi, mà càng giống một thiếu niên nhiệt huyết nhiều hơn, chẳng qua khoác lên người lớp áo đại sư hiền lành mà thôi. Thế nhưng, con sóc lại vô cùng yêu thích dạng người này của Phương Chính, không vì bất luận kẻ nào, bất kì chuyện gì mà thay đổi bản thân mình, từ đầu đến cuối đều biết mình đang làm cái gì, đang suy nghĩ cái gì, đang muốn cái gì.
Hầu tử đã từng hỏi Phương Chính, lúc ấy Hồng Hài Nhi đang ngồi cạnh bên làm phiên dịch, cho nên con sóc nghe rất rõ ràng.
Hầu tử hỏi:
-Sư phụ, vì sao hòa thượng Bạch Vân tự, một trăm hòa thượng lại đều có chung một bộ dáng? Hoặc là vẻ mặt vô hại, hoặc là trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, sao đến lượt người, lại giống thôn dân dưới núi hơn ạ?
Phương Chính lúc ấy đang ăn hạt thông bên cạnh con sóc, vừa ăn vừa nói:
-Bọn họ nghiên cứu phật kinh ngày đêm, lấy Bạch Vân thiền sư làm gương, hoặc dùng võ tăng làm mục tiêu, cho nên bọn họ tu ra Phật pháp, khiến bọn họ biến thành cái dạng kia. Còn vi sư cùng sư phụ của vi sư, xem như là khác loại trong số đó đi. Sư tổ con từng nói qua: Phật pháp dung nạp Bách Xuyên, phật có ngàn mặt, cũng có ngàn loại phật, người cũng là như thế. Phật kinh chỉ để con thấy rõ mình, rõ tâm mà thôi, làm một người thật chân thật. Chứ không phải để con biến thành người khác, trở thành bộ dáng phật trong suy nghĩ...
Bần tăng cũng cho rằng nên là như thế, cho nên mặc dù bần tăng cũng đọc kinh sách, nhưng không phải nghĩ nếu là phật thì nên làm như thế nào, mà là ta nên như thế nào, nên làm như thế nào mới là thuận theo bản tâm, chứ không phải phật thì nên làm như thế nào. Vi sư tu chính là mình, bọn hắn tu chính là phật.
Nói một ví dụ đơn giản khác, bọn hắn là dùng khuôn đúc ép ra phật, bần tăng a... Đoán chừng đời này không liên quan gì tới phật rồi.
Phương Chính nghĩ đến điểm công đức kia của mình, khổ bức đủ đường.
Ngửa đầu nhìn Phương Chính, trong mắt con sóc lấp lánh ánh sáng, trong lòng thầm nhủ:
-Làm chính mình, làm chính mình... Như vậy mình cũng có thể thành Phật nha?
Trong nháy mắt đó, trong đầu con sóc hiện lên rất nhiều suy nghĩ...
Thế nhưng Phương Chính lại không biết, một chuyến ra ngoài này, con sóc vậy mà lại suy nghĩ nhiều đến thế, trong ký ức của hắn, con sóc chỉ biết ăn, ngủ, tìm ăn, ăn, ngủ, tìm ăn, ăn, ngủ... Bị trộm, tức giận... nằm trong vòng tuần hoàn này. Chứ không phải suy nghĩ vấn đề phật pháp trong đầu.
Sau lưng, lão Lương nhìn Lâm Tử một mũi tên bắn thẳng lên trời, giọng nói mang theo mấy phần giễu cợt:
-Lâm Tử, tôi bảo cậu bắn hươu, cậu bắn lên trời làm gì?
Lâm Tử hơi đỏ mặt, đáp:
-Tôi cũng không biết, đoán chừng là dùng sai lực. Hươu đâu rồi?
-Chạy rồi.
Lão Lương cũng là nghi hoặc đầy bụng, hai con chó sau khi xông lên thì không thấy động tĩnh gì cả, đây là chuyện thế nào?
-Chạy? Chó của lão đâu?
Thế nhưng Lâm Tử hiểu rất rõ, đừng nhìn trong tay lão Lương có súng kíp tự chế, bảo bối thực sự của lão lại là kinh nghiệm, cạm bẫy cùng chó! Súng kia chẳng qua là làm con mồi bị thương, sau đó để chó truy tìm, giết chết con mồi hoặc làm nó bị thương ở chân, con mồi dưới tình huống chạy không nhanh sẽ bị chó cắn chết, hoặc là bị kiệt sức, sau đó bị lão Lương dùng một phát súng bắn chết ở khoảng cách gần...
Lão Lương từng nói, không có con mồi nào có khả năng chạy thoát khỏi mồm của chó lão. Kết quả...
Đang lúc đang Lâm Tử nghi hoặc, hai con chó lớn đã chạy về, nửa bên mặt đều sưng lên, ủ rũ cụp đầu, ô ô gào thét, như thể đang cáo trạng vậy.
Lão Lương xem xét, đau lòng đến độ đen hết cả mặt, giận dữ hét lên:
-Cuối cùng là chuyện gì?
Bởi do góc độ và lực chú ý, nên bọn hắn cũng không nhìn thấy hai người Phương Chính và Hồng Hài Nhi. Lão đi săn nhiều năm như vậy, chưa hề thấy qua tình huống nào quỷ dị như vậy, hai con chó không hiểu vì sao mà bị đánh sưng cả mặt!
-Cái này có phải là bị hươu đá hay không?
Lâm Lỗi nói thầm.
-Không có khả năng, đừng nói hươu không đá nổi bọn nó, cứ xem như là đá được đi nữa, cũng không phải lọai tổn thương này.
Lão Lương chém đinh chặt sắt đáp.
-Lão Lương, vậy chuyện này là ra sao?
Lâm Tử hỏi.
-Đuổi theo một hồi là biết, ai dám động đến chó của tôi, tôi lấy mạng của hắn!
Lão Lương tức giận gầm nhẹ, hai con chó này như tính mạng của lão, ai dám động đến chúng, lão thật dám giết người!
Đang khi nói chuyện, lão Lương đã chạy ra ngoài, bước đi như bay! Hai con chó có chủ nhân làm chỗ dựa, lập tức trở nên hung hãn, ngao ngao kêu lên, sau đó lập tức xông ra ngoài.
Hạ Mãnh tiến đến, thấp giọng nói bên tai Lâm Tử:
-Ông chủ, hai con chó kia không giống như là bị hươu đạp, mà giống như bị người đánh nhiều hơn.
-Làm sao có thể?
Lâm Tử đáp, không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Lỗi cũng nói:
-Anh Mãnh, không thể nào? Tôi nãy giờ vẫn luôn nhìn kỹ, hai con chó này vừa sủa vừa chạy vào bụi cỏ, sau đó bị văng ra ngoài. Có ai lại mạnh đến vậy, chỉ một bàn tay có thể đánh bay cả chó?
Hạ Mãnh nói:
-Tôi không biết, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, tổn thương kia tuyệt đối là cố ý.
-Anh Mãnh, anh đã không còn làm lính đánh thuê từ rất lâu rồi, có khi nào nhìn lầm không. Người? Anh thấy bóng ai sao? Nơi này ngoại trừ chúng ta còn có ai? Không chừng là quỷ...
Nói quỷ, Lâm Lỗi rùng mình một cái.
Lâm Oánh khiển trách:
-Nói bậy gì thế?
Hạ Mãnh nhìn về phía Lâm Tử, Lâm Tử vỗ vỗ bả vai Hạ Mãnh, nói:
-Được rồi, đừng quản là ai làm, cùng nhau tiến về phía trước xem một chút là rõ.
Hạ Mãnh cũng không lên tiếng nữa.
Hắn chỉ là nhắc nhở, về phần chủ có tin hay không, hắn cũng lười tranh luận. Hắn cũng đã nhìn ra, trong rừng rậm thì Lâm Tử tín nhiệm lão Lương hơn hắn ta. Đã như vậy, hắn chỉ cần bảo hộ đám người Lâm Tử an toàn là được rồi, những thứ còn lại hắn lười quan tâm.
Mấy người vừa nói xong, đuổi theo lão Lương.
Bất quá chỉ trong chốc lát, mấy người này đã cách lão Lương một khoảng khá xa, chỉ có thể dựa theo phương hướng lão Lương rời đi lúc nãy mà đuổi theo.