Chương 351: Nuốt Chửng Trong Một Miếng!
Phương Chính cũng không có chạy xa, chỉ chạy một đoạn ngắn, sau đó liền vòng vèo đuổi theo hướng con hươu sao vừa bỏ chạy lúc nãy. Còn con sóc, đã được Phương Chính thả ra từ sớm, rừng rậm tuy lớn nhưng lại chính là nhà của sóc, tốc độ của con sóc ở trên tàng cây nhanh hơn Phương Chính ở dưới mặt đất, mà tầm mắt cũng tốt hơn.
Con sóc quay lại rất nhanh, nói:
-Sư phụ, kẻ ác kia đang mang theo hai con chó điên đuổi tới.
-Tới tốt lắm, người này nghiệp chướng nặng nề, nếu cứ mặc cho hắn tiếp tục như thế, phiến rừng rậm này nhất định sẽ bị hắn phá hủy toàn bộ.
Sắc mặt Phương Chính trở nên trang nghiêm, Phương Chính dừng lại, đứng nguyên một chỗ, lẳng lặng chờ.
Không được bao lâu, một trận tiếng chó sủa truyền đến, sau đó có hai con chó hung hãn chạy ra.
Phương Chính thản nhiên nói:
-Tĩnh Tâm.
Hồng Hài Nhi nghe vậy, nhếch môi nở nụ cười, hàm răng trắng sáng lạnh lùng.
Hai con chó kia chạy đến, vừa nhìn thấy Phương Chính, mắt lộ ra hung dữ, không hề sợ hãi, lại còn nhào về phía hắn! Phương Chính không nhúc nhích, trong chớp mắt, một bóng người nhảy ra, cười nói:
-Hai con chó con, nằm hết cho ta!
Ba ba!
Hai cái tát tai vang lên giòn tan, hai con ác khuyển đồng thời kêu thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất, xếp thành một đống. Hồng Hài Nhi đặt mông ngồi lên, mặc cho hai ác khuyển kia giãy giụa như thế nào, cũng không thể động đậy.
Gần như là cùng lúc đó, một tiếng gầm lên đầy giận dữ truyền đến:
-Dừng tay!
Ngay sau đó, lão Lương chạy ra, súng săn đã từ trên bờ vai rơi vào trong tay, hai mắt đỏ bừng, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Phương Chính và Hồng Hài Nhi.
Phương Chính chắp tay trước ngực, bên trong đôi mắt thiếu đi nét ôn hòa ngày xưa, lại nhiều hơn mấy phần lăng lệ cùng uy nghiêm, hét lớn một tiếng:
-Loạn giết kẻ vô tội, ông có biết tội của ông không? !
Bên tai Lão Lương ầm ầm như đất bằng dậy sấm, giật nảy cả mình. Nhưng đưa mắt nhìn kỹ, chỉ là một tiểu hòa thượng với gương mặt uy nghiêm, thế là không nghững không sợ, mà còn giận quá hóa cười:
-Con lừa trọc con này ở đâu ra vậy, còn bắt đầu dạy dỗ tao? Loạn giết kẻ vô tội? Trong rừng rậm vốn là mạnh được yếu thua, sói ăn con thỏ, con thỏ ăn cỏ, có tội gì?
-Nhưng mà sói cũng tốt, hổ cũng được, thứ mà chúng ăn vĩnh viễn là những thứ già yếu tàn tật, chứ không bao giờ làm những chuyện tuyệt hậu. Còn ông? Táng tận lương tâm, không chừa đường lui, hổ lang không bằng, còn có mặt mũi nói tới bọn chúng?
Phương Chính đường đường chính chính đáp.
-Cái tên hòa thượng này, có phải mày niệm kinh nhiều quá nên đầu óc chóang váng? Tao muốn giết liền giết, mày có thể làm được gì tao? Oắt con kia, nhảy xuống khỏi người chó của tao, nếu không tao lấy súng bắn chết mày!
Mặc dù Lão Lương tức giận, nhưng cũng không phải là đồ đần. Lão hiểu rất rõ sức chiến đấu của hai con chó lão, vừa đối chiến đã bị đánh thành cái dạng thê thảm này, còn bị một thằng oắt con ngồi ở phía trên không thể động đậy, hiển nhiên hòa thượng kia không phải người bình thường. Tối thiểu nhất cũng biết chút công phu, lão cũng không lại gần người ta, chỉ dám cầm súng kíp đối diện với Phương Chính, tư thế chỉ cần mày có chỗ nào không đúng, cho ngay một phát súng.
Phương Chính khẽ lắc đầu nói:
-Cố châp bướng bỉnh, phải xuống Địa Ngục.
-Ha ha. . . Đây thật đúng là chuyện cực kỳ nực cười! Xuống Địa Ngục? Thế giới này mà có Địa Ngục? Cho dù có, ai có thể cho tao xuống Địa ngục?
Lão Lương khác với những thợ săn truyền thống khác, những thợ săn kia tin vào Sơn Thần, tin vào Thổ Địa, tin rằng ba tấc trên đầu luôn hiện diện thần linh, làm việc có chừng mực, luôn giảng đạo lý. Nhưng lão Lương thì khác, cái gì lão cũng không tin, lão chỉ tin vào súng trong tay, vào tiền trong túi! Còn lại, trong mắt lão, đều là cứt chó!
Phương Chính lần nữa lắc đầu nói:
-Bần tăng có thể!
Sau một khắc, Phật quang trong mắt Phương Chính lóe lên, tiếp đó chỉ nghe “oanh” một tiếng, giống như vật đổi sao dời, bầu trời chuyển một màu u ám, mặt trời vẫn luôn nằm ở đằng kia lại chẳng khác nào đã mất đi ánh sáng, cứ như một quả cầu pha lê bị bôi đen bên ngoài, chỉ còn lại hình dáng, chứ không thể tỏa sáng được nữa, không thể soi rọi trời đất.
Đồng thời, từ chỗ cây cối bốn phía vang lên những âm thanh sột soạt sột soạt, sau đó chúng trụi lủi. . . Toàn bộ thế giới phảng phất một màu chết chóc trầm lặng.
Tiếp đó, một trận tiếng răng rắc răng rắc như tiếng xương cốt bị bẻ gãy vang lên, một bàn tay khổng lồ làm bằng xương trắng từ dưới đất chui lên, trong tay kéo theo một sợi xích sắt rỉ sét loang lổ, dùng sức kéo một phát. Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, hư không chấn động, một cánh cổng lớn xuất hiện bên cạnh xích sắt! Đó là một cánh cổng lớn làm bằng đồng, trên cửa nhiều vết rỉ rét loang lổ, giống như đã nhiều năm không được mở ra. Bên trên là hàng loạt phù điêu ác quỷ. Hai bên cánh cổng là hai tên quỷ sai to lớn, hai tay đỡ lấy hai bên cánh cổng, như thể phải dùng toàn lực mới chống đỡ nổi cánh cổng này
Trên cửa lớn, là mấy chữ lớn đẫm máu vô cùng dễ thấy:
- Địa Ngục Chi Môn!
Thế nhưng, càng kinh khủng hơn so với Địa Ngục Chi Môn chính là vị hòa thượng áo trắng đang đứng dưới cánh cửa!
-Cái này là cái thứ gì?
Tự xưng không sợ trời không sợ đất, giờ khắc này lão Lương thật sự sợ rồi! Lão không tin Quỷ Thần, bởi vì chưa từng thấy Quỷ Thần! Sát sinh càng nhiều sát khí càng nhiều, lão tự nhận bản thân là bách quỷ gặp lão cũng phải lui tránh, không có người hay quỷ nào có thể thu lão! Nhưng hiện tại, lão đã thấy được cánh cửa Địa Ngục trong truyền thuyết, lão thật sự sợ rồi.
-A Di Đà Phật, chính như lão thấy, đây là đường thông thẳng đến cánh cửa Địa Ngục. Lão không phải đã hỏi, ai dám thu lão sao? Hôm nay bần tăng liền vi phạm quyền lực, thay trời đất thu lão!
Phương Chính nói ra từng chữ.
Lão Lương chậm rãi lui lại, nắm chặt súng kíp, nói:
-Mày. . . Mày đừng tới đây, nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức!
Phương Chính bình tĩnh nhìn lão Lương, sau đó chậm rãi đi về phía lão Lương, càng đi càng gần, vừa đi vừa nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
-Quay cái con mẹ mày!
Lão Lương quả thật sắp bị hù đến té xỉu, Phương Chính càng đến gần, lão càng hoảng sợ, đưa tay bắn một phát!
Pằng!
Lão Lương mong đợi một phát súng này có thể giết chết được cái tên hòa thượng quỷ dị kia, sau đó bỏ chạy khỏ cái thế giới quỷ dị này! Nhưng mà. . .
Đương đương. . .
Đạn thép bắn vào người tên hòa thượng áo trắng, tia lửa văng khắp nơi, lại không thể gây bất kì tổn thương nào đến đối phương! Nhìn đến đây, lão Lương quả thật tuyệt vọng, quay người định chạy.
-Thật quá cứng đầu, bần tăng muốn độ lão cũng không thể được, đã như vậy, xuống Địa Ngục ăn năn đi.
Phương Chính vừa mới nói xong, ác quỷ to lớn bên trên Quỷ Môn Quan đột nhiên duỗi một bàn tay lớn ra, bàn tay đó kéo dài vô hạn, sau đó một phát bắt được lão Lương, dưới ánh mắt hoảng sợ của lão Lương, nó ném lão vào trong miệng, nuốt!
-Sư phụ, người đây là đang giết người nha.
Hai mắt Hồng Hài Nhi sáng lóe hẳn lên. Nó đang mong ước Phương Chính phạm giới, tốt nhất là bị đá ra khỏi Phật môn, sau đó nó cũng có thể được giải thoát.
Nhưng mà. . .
Phương Chính lườm Hồng Hài Nhi một cái, nói:
-Người tốt và kẻ xấu không đi chung một đường, quỷ tốt vào cửa, quỷ xấu vào miệng, mà cái miệng kia cũng không dễ chịu chút nào đâu. Con muốn thử xem không? Vi sư có thể giúp con thử nghiệm một chuyến.
-Sư phụ, mặt trời hôm nay thật tròn.
Hồng Hài Nhi ngửa đầu nhìn lên trời.
Phương Chính bó tay, mặt trời lúc nào mà không tròn? Thời điểm Nhật Thực, cũng chẳng qua là chặn mất tầm nhìn mà thôi, bản chất còn không phải là tròn sao?
Về phần con sóc, trong nháy mắt Địa Ngục Chi Môn xuất hiện nó đã bị dọa đến lông tơ cũng dựng hết lên, run lẩy bẩy chui vào trong ngực Phương Chính. Đối với cái này, Phương Chính cũng đành bất đắc dĩ, con sóc chung quy vẫn là một đứa nhát gan, muốn khiến nó trong một khoảng thời gian ngắn tiếp thu quá nhiều thứ, vẫn còn có chút làm khó nó.