Chương 352: Một Bước
Lại nói đến lão Lương, sau khi bị ác quỷ nuốt vào trong miệng, chỉ cảm thấy bốn phía đều là chất lỏng ăn mòn, giống như axit, toàn thân bùng cháy, khổ không thể tả. Lão đau đớn kêu la gào thét, nhưng tuyệt vọng nhất là khi nhìn thấy da thịt trên thân mình đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bộ xương trắng ghê rợn!
-A. . . Trời ơi, đau quá. . . Có bản lĩnh thì giết tao, để tao chết cho thống khoái! Có bản lĩnh thì ăn mòn hết máu thịt tao đi, lúc ấy chỉ còn lại đám xương trắng, xem mày còn làm gì được tao?
Lão Lương lớn tiếng kêu la, cố gắng phân tán sự chú ý của mình. Nhưng điều khiến lão tuyệt vọng chính là, bên trên đám xương trắng lại bắt đầu mọc ra da thịt mới, sau đó lớp da thịt đó tiếp tục bị ăn mòn, loại đau đớn này như thể một vòng tuần hoàn, lặp đi lặp lại, kéo dài vô tận, khiến lão cảm thấy sụp đổ. . .
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là vài giây đồng hồ, cũng có lẽ là một thế kỷ, dù sao lão Lương cũng đã gần như không phân biệt nổi thời gian, lão mê man ngụp lặn ở bên trong, mơ hồ thấy được một quan ải khổng lồ bị kẹp giữa hai tòa Âm Sơn, phía dưới có quỷ quái trấn giữ, Quỷ Tướng trấn áp, bên trên cổng có viết bảy chữ vàng: Địa Phủ Quỷ Môn Quan!
Mơ mơ hồ hồ giao lên một tờ giấy, sau đó liền bị thả vào một con đường đất vàng gồ ghề. Con đường này giống như có lực hút vô tận, càng chạy càng mệt mỏi. Cả người lão suy yếu lắm rồi, bị roi da của Quỷ Binh đánh lên thân thể, như muốn hồn phi phách tán. Trong lúc mơ hồ, lão nhìn thấy hai bên đường nở đầy hoa quỷ dị, trông vô cùng diễm lệ. . .
Cuối con đường đất vàng là một dòng sông đen nhánh, bên trên dòng sông có ba cây cầu đá. Vượt qua cầu đá, từng nhóm quỷ đi lên một cái bục bằng đất, sau đó cũng không biết nhìn thấy cái gì, lập tức gào khóc.
Có quỷ kia uống canh của bà lão đứng cạnh cái bục đất, tiếp theo liền trở nên ngơ ngơ ngác ngác, rồi rời đi.
Lão Lương không uống, mà là bị Quỷ Binh đưa vào trong một đại điện. Lão vẫn thấy không rõ nghe không rõ như cũ, chỉ là phảng phất nghe được có người kêu tên của lão:
-Lương Thành Hổ, ngươi có biết tội của ngươi không?
Lão không nói gì, sau đó liền nghe thấy đối phương nói tiếp:
-Thỏ, giết một trăm năm mươi sáu con; sói, giết năm con; gấu, giết ba con, giết. . . Tội nghiệt ngập trời, phán, nhập Địa Ngục Núi Đao!
Sau đó lão tỉnh lại.
-Đây là nơi nào?
Lương Thành Hổ hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt! Đường đi trước mắt do đao tạo thành, càng kinh khủng hơn chính là, phía xa còn có một ngọn núi cao làm từ đao, cao đến độ bị vùi lấp trong mây nhìn không thấy điểm cuối cùng!
Trong nháy mắt đó, lão lập tức nghĩ đến một truyền thuyết cổ xưa, thầm nói:
-Mười tám tầng Địa Ngục, Địa Ngục Núi Đao?
Chát!
Một tiếng vang giòn truyền đến, đồng thời lão Lương chỉ cảm thấy cột sống sau lưng như bị rút ra tươi sống! Bản thân không nhịn được hét thảm một tiếng, theo quá tính tiến một bước về phía trước, kết quả đi bước này liền giẫm luôn lên trên mũi đao. Giờ khắc này lão mới biết đao kia sắc bén cỡ nào. Trong phút chốc, bàn chân bị cắt xé nứt toạc ra, đau đến độ nước mắt chảy ngang, thân thể không theo khống chế liền ngã xuống. Lương Thành Hổ dùng tay chống đỡ thân mình theo bản năng, thế là nghe “phốc phốc” hai tiếng, ngón tay trên hai bàn tay bị cắt lìa, còn bàn tay cũng bị cắt đứt. . .
-A a. . .
Lương Thành Hổ kêu thảm hai tiếng, đồng thời ngã lăn ra đất. Vừa ngã xuống một cái, lớp da trên người bị đao cắt phăng xuống dưới, trong nháy mắt máu tươi đầm đìa! Mà càng thấy đau, là lại nhịn không được tiếp tục lăn lộn. Trong nhất thời máu thịt văng tung tóe, rất nhanh, một người sống sờ sờ bị chẻ thành xương cốt, xương cốt đứt gãy, biến thành một đống thịt nát bã vụn.
Nhưng Lương Thành Hổ phát hiện, lão vẫn có thể cảm giác được đau đớn như cũ, đau nhức thấu cả tim gan! Đầu lưỡi cũng bị cắt đứt, đau đớn như cũ! Như thể vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi đau đớn này, cho dù là thịt nát xương tan!
Đúng lúc này, một con tiểu quỷ cầm một cái roi, roi bay ra, cuốn tất cả chỗ thịt nát vụn vặt kia trở về, sau đó roi lắc một cái, Lương Thành Hổ trở lại nơi trước khi lão bị ngã xuống. Thân thể một lần nữa sống lại, Lương Thành Hổ vui mừng phát hiện, thân thể của lão hoàn toàn hoàn chỉnh! Chỉ là suy yếu hơn một chút so với lúc nãy.
Nhìn Địa Ngục Núi Đao trước mắt, Lương Thành Hổ quay người muốn chạy, kết quả vừa mới quay người, liền thấy một con ác quỷ toàn thân cao đến năm mét đang đứng ở phía sau, toét miệng cười gằn, nói:
-Vào Địa Ngục Núi Đao, nếu không đi đến đỉnh núi đao, đời này đừng mong rời khỏi! Hoặc là tự cút trở lại, hoặc là để ta ném ngươi vào, chọn nhanh!
- Cầu. . .
Lúc này đây, Lương Thành Hổ không dám xem mình là hổ nữa, cũng không còn sự hung hãn như khi đối mặt với con thỏ, hươu cái hay Phương Chính nữa, thứ sót lại chỉ có cầu khẩn, vừa mới chịu đau, đau đến tận sâu trong linh hồn, lão thật sự quá sợ đau rồi.
-Cút!
Ác quỷ to lớn nhất chân đá một cước, Lương Thành Hổ bay ra ngoài trong tiếng kêu thảm thiết, vốn cho rằng sẽ bay rất xa, kết quả vừa đến chỗ có đao, thân thể lão giống như mất đi quán tính, “phanh” một tiếng rơi thẳng xuống, lưỡi đao đâm vào thịt, đau đớn tận xương!
-A!
Lương Thành Hổ kêu lên đầy thống khổ, lại một lần nữa vì không chịu nổi mà lăn lộn thân mình. Rốt cuộc, lần thứ hai trải nghiệm thế nào là thiên đao vạn quả, máu thịt văng tung tóe, xương vỡ nát, người chết đi đầy đau đớn!
Vẫn là tên tiểu quỷ kia, một roi thu hồi đống thịt xương vụn nát của lão lại, ném xuống đất, Lương Thành Hổ được tái sinh lần nữa. Chẳng qua lúc này đây, trong mắt Lương Thành Hổ không còn nỗi vui mừng trước sự tái sinh như lần thứ nhất, mà là sợ hãi vô tận! Tái sinh vô tận, chính là đại biểu cho tra tấn vô tận! Mà mỗi lần tái sinh, đều sẽ mất đi một phần thể lực, nói cách khác, nếu như tiếp tục tái sinh, rất có thể lão sẽ mãi mãi không bao giờ đi đến được đỉnh núi!
Nhưng mà dõi mắt trông về phía xa, núi đao kia nằm tận chân trời, nhìn thì không thấy xa mấy, nhưng tục ngữ có câu: Nhìn núi chạy chết ngựa! Con đường đi đến núi đao không biết là bao xa, lên đỉnh? Có thể sao?
-Ngươi còn thời gian ba giây đồng hồ để nghỉ ngơi, nếu như không đi, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.
Ác quỷ to lớn sau lưng mở miệng nói
Lương Thành Hổ nghe xong giật nảy mình, cái này... nếu là lại bị một cước đá bay vào, hơn phân nửa là toàn thân lập tức đầy vết đao, nhịn cũng không thể nhịn nổi, thịt nát rơi đầy đất! Lão nhất định phải giảm bớt đau đớn, nhất định không để té ngã. Cho dù ngã cũng không được lăn lộn, phải nghĩ cách tiến về phía trước!
Nghĩ đến chỗ này, Lương Thành Hổ cắn răng một cái, nhấc chân bước ra ngoài. Nếu đã không còn đường lui, vậy lão chỉ có thể đi về phía trước.
Đây cũng là lần thứ nhất lão chủ động bước ra ngoài.
Kết quả vừa đi được một bước, trong đầu lão hiện lên một đoạn ký ức, đó là thuở lão còn thiếu niên, trộm gà của thôn bên cạnh, chính là cảnh tượng lão dùng gậy đánh giết! Lúc ấy lão dùng đòn gánh, thừa dịp gà mái nằm ổ, đập xuống một gậy làm con gà mái chết ngay trên ổ. Mấy con gà con trong ổ cũng bị đánh chết hai con, một con bị đánh gãy chân, hai con còn lại không có chạy, mà là vây quanh gà mái líu ríu kêu gì đó, giống như đang gọi mẹ của bọn chúng, hoặc cũng có thể chúng đang khóc tố cáo Lương Thành Hổ hung tàn.
Nhưng Lương Thành Hổ căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp dùng một gậy đập chết luôn hai con gà con còn lại, sau đó chạy đến rừng cây phía ngoài thôn đốt một đống lửa, rồi nướng ăn.
Màn này vừa lóe lên liền biến mất, Lương Thành Hổ chỉ cảm thấy dưới chân đau nhức kịch liệt. Lão đột nhiên tỉnh táo lại, cắn răng không để té xuống, sau đó nhấc chân, lại bước thêm một bước tiến về phía trước.
Trong đầu lại xuất hiện một cảnh tượng, Lương Thành Hổ và mấy đứa bé độc chết con chó dẫn đường của một người phụ nữ mù lòa họ Lý trong thôn, sau đó hầm ăn. Người phụ nữ họ Lý ấy đã mù lòa, không con không cái, lại không còn chó làm bạn, ba ngày sau thắt cổ mà chết.