Chương 353: Tử Vong Vô Hạn
Đối với cái này, Lương Thành Hổ cũng không để ý.
Nhưng bây giờ lão để ý!
Lão biết, Địa Ngục này khó đi... Đây là mỗi bước Địa Ngục, mỗi bước tội lỗi! Chuyển động bước thứ hai, đau, đau đến nỗi lão muốn hét thật to, đau đến nỗi lão mốn chém bỏ chân của mình, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được.
Lại đi thêm bước nữa, trong đầu Lương Thành Hổ lại xuất hiện một hình tượng khác, lão dùng nước sôi đổ vào bên trong tổ kiến, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu con kiến.
Tiếp tục đi, từng ký ức liên tục xuất hiện trong đầu Lương Thành Hổ, đau... Nhưng Lương Thành Hổ vẫn cắn răng gắng gượng chống đỡ như cũ, trong lòng quyết tâm:
-Khi chúng mày sống tao còn giết được, sau khi chết rồi lại dám báo thù tao? Không có cửa đâu! Không phải chỉ là đau thôi sao? Ông đây vẫn ổn, còn nhịn được! Chờ tao lên được núi đao, xem chúng mày có làm khó dễ được tao? Trời đất tuy lớn, ai có thể độ tao?
Giờ này phút này, Lương Thành Hổ càng nhớ lại chuyện cũ, sự ác độc trong lòng không những không giảm, trái lại càng tăng! Hoàn toàn không phát hiện ra, ở xa xa, có một hòa thượng đầu trọc đang bình tĩnh nhìn lão.
-Hay cho một kẻ ác không biết hối cải. Đáng tiếc, cho dù ông có ác độc hơn nữa thì sao? Địa Ngục này, há lại thoát ra dễ dàng như vậy?
Phương Chính khẽ lắc đầu.
Quả nhiên, Lương Thành Hổ không biết đi được bao lâu, vậy mà lại đi thẳng đến chân núi đao! Ngửa đầu nhìn thấy núi đao dốc đứng, Lương Thành Hổ đau khổ phát hiện, núi đao này không thể đi lên, mà chỉ có thể leo lên! Nói cách khác, lần này không chỉ bị đau hai chân, tối thiểu phải dùng luôn hai tay, nếu làm không cẩn thận, trước ngực còn bị lưỡi đao cạo mất cả lớp da!
Bất quá Lương Thành Hổ chung quy vẫn là một kẻ ngoan cố. Đồng thời lão cũng phát hiện, chỉ cần lão tiếp tục tiến về phía trước, miệng vết thương sẽ khép lại nhanh chóng, mà không phải xé nát người lão ra, cứ thế tái sinh liên tục, nên thứ lão chân chính đối kháng chỉ là cơn đau! Trong lòng quyết tâm, Lương Thành Hổ cắn răng một cái, hai tay lắm lấy lưỡi đao, nổi giận gầm lên một tiếng, bắt đầu leo núi!
Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng hét thảm thiết, một tên quỷ xui xẻo té xuống, rơi thẳng xuống phía dưới, trong nháy mắt bị cắt thành một đống thịt nát, sau đó lại sống lại. Lương Thành Hổ quay đầu nhìn, vị trí tái sinh lại còn là vị trí ban đầu, nói cách khác, một khi thất bại, thì phải làm lại!
- Không thể làm lại! Không thể làm lại!
Trong lòng Lương Thành Hổ cuống quýt hét lên, có quỷ mới biết suốt chặng đường này lão đã phải nhẫn nhịn thế nào, làm lại một lần nữa? Điều đó chắc chắn sẽ khiến lão tuyệt vọng.
Lương Thành Hổ tiếp tục leo núi, càng ngày càng cao, càng ngày càng cao... Tương tự, cứ mỗi bước là một hình ảnh, cứ mỗi bước là một ký ức. Mỗi một hình ảnh hay ký ức đều kích thích nội tâm lão vô cùng mạnh mẽ, cái này vốn là để phạm nhân hối cải, kết quả lại trở thành nguồn suối động lực cho Lương Thành Hổ, lão vừa bò vừa mắng:
- Một đám súc sinh mà thôi, chết thì chết, dựa vào cái gì lại khiến tao bị trừng phạt vì chúng mày? Chờ tao thoát ra được, tao sẽ giết lại gấp trăm ngàn lần! Giết giết giết!
Vì để giết lại, Lương Thành Hổ một đường leo lên, lại có xu thế không gì cản nổi.
Sau đó, phía sau lưng lão, hai tiểu quỷ một lớn một nhỏ kia, cũng lộ ra nét tươi cười đầy khinh thường.
Lương Thành Hổ sắp leo được lên đến đỉnh, chỉ còn có một bước! Lương Thành Hổ phảng phất thấy được ánh sáng thắng lợi, niềm hi vọng rời khỏi chốn này! Trên mặt Lương Thành Hổ tràn đầy nét tươi cười sung sướng, đang muốn leo lên!
Chỉ nghe!
Ba!
Một tiếng vang giòn, Lương Thành Hổ chỉ cảm thấy xương cột sống bị quất nát tại chỗ! Thân thể không khống chế nổi từ giữa không trung rơi xuống, vốn cách điểm cuối cùng chỉ còn trong gang tấc, giờ khắc này trở nên xa vời không thể chạm tới, chỉ còn có không cam lòng cùng tuyệt vọng...
Phốc!
Lương Thành Hổ bị cắt thành thịt nát rơi đầy đất...
Một lần nữa sống lại.
-Không công bằng! Rõ ràng tao sắp ra ngoài được rồi, chúng mày sao lại quất tao?
Lương Thành Hổ gầm thét đầy phẫn nộ, chỉ trích tiểu quỷ cầm roi.
Tiểu quỷ khinh thường liếc lão một cái, nói:
- Ta chỉ cho ngươi biết, leo lên thì có thể ra ngoài. Thế nhưng ta không nói ta không thể quất ngươi thịt nát xương tan nha?
- Cái này. . . Mày làm như thế, ai có thể leo lên?
Lương Thành Hổ phẫn hận kêu lên:
- Tao muốn khiếu nại mày!
- Khiếu nại?
Tiểu quỷ nhìn về phía đại quỷ.
Đại quỷ nhấc chân làm liền một cước, Lương Thành Hổ kêu thảm một tiếng bị đá bay ra ngoài, rơi vào bên trên đường đao, cắt thành một chỗ thịt nát.
Tái sinh lần nữa.
Tiểu quỷ nói:
-Khiếu nại sao... Hắc hắc, Địa Ngục Núi Đao chính là do hai huynh đệ chúng ta trông coi, tất cả quy tắc ở đây đều do chúng ta quyết định! Đương nhiên, lên tới đỉnh núi thì có thể rời đi là quy củ do Diêm Vương lập nên, chúng ta không đổi được. Nhưng nếu thấy ai chướng mắt, cho hắn một roi vẫn là không thành vấn đề. Đi, không nhiều lời nữa, ngươi tiếp tục đi mau, hay là chúng ta lại tiễn ngươi một đoạn đường?
Lương Thành Hổ nhìn hai con quỷ lớn nhỏ hoàn toàn không nói đến đạo lý kia, vẻ mặt nghẹn khuất. Nhưng với tình thế mạnh được yếu thua này, lão biết làm thế nào? Đường sống duy nhất là bò lên núi đao, không đi con đường này, liền là tra tấn vô tận!
Cuối cùng, Lương Thành Hổ vẫn là đi ra ngoài, những ký ức kia lại một lần nữa bắt đầu, đau đớn kia phảng phất càng đau hơn! Bất quá nghị lực của Lương Thành Hổ quả thật quá đáng sợ, vậy mà sắp leo đến đỉnh núi thêm lần nữa!
Nhưng mà, một bàn chân to đột nhiên chạm tới trước mặt, “bịch” một tiếng đạp Lương Thành Hổ rớt xuống dưới, lại hóa thành một đống thịt nát...
-Van cầu các người, đừng chơi tôi nữa, đến tột cùng là như thế nào mới có thể thả tôi ra ngoài?
Lương Thành Hổ kêu lên.
- Cái này, chúng ta nói không tính ha. Hết thảy nhìn ngươi...
Tiểu quỷ cười hì hì quơ roi, ba!
-Ngao ngao ngao...
Lương Thành Hổ đau đến độ nhảy tưng lên, nhảy vào bên trên đường đao, dưới chân tê rần, lăn lộn một hồi, hóa thành một đống thịt nát...
Lần nữa tái sinh, Lương Thành Hổ đã có kinh nghiệm, không oán giận, nhấc chân đi.
Nhưng mà càng đau, ký ức xuất hiện càng thêm mãnh liệt, lão mới đi được nửa đường đã chịu không nổi, ngã nhào xuống đất, chết!
Tái sinh lần nữa, tử vong lần nữa, với lại, Lương Thành Hổ tuyệt vọng phát hiện, quãng đường lão có thể đi được càng ngày càng ngắn lại... Lão hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng nữa.
Bởi cái gọi là người sắp chết thường nói lời thiện lương, chim sắp chết âm thanh thường buồn thương, chìm trong tuyệt vọng, Lương Thành Hổ rốt cục học được cách tự hỏi, học được cách ăn năn, học được cách nghiêm túc suy ngẫm...
Mỗi một lần tử vong, liền là một lần thu hoạch, liền là một lần ăn năn, lệ khí, oán khí, nghiệp lực trên người lão, rốt cục bắt đầu chậm chạp tiêu tán.
Cũng không biết đi bao nhiêu lần, ăn năn bao nhiêu lâu, cuối cùng, Lương Thành Hổ trực tiếp quỳ gối lên trên núi đao, đi một bước quỳ một bước, dập đầu một cái.
Chết không biết bao nhiêu lần, tái sinh không biết bao nhiêu lần, thời điểm Lương Thành Hổ đứng được trên đỉnh núi, lão quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy hai tên quỷ lớn nhỏ kia căn bản không rảnh để phản ứng với lão, mà là đang tra tấn một con quỷ xui xẻo khác. Lương Thành Hổ không nói gì, khom mình hành lễ, sau đó một bước tiến vào Đại môn phía sau, trong chớp mắt ấy, lão chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, phảng phất trả hết nợ nần cả đời.
Nhưng lão biết, việc trả nợ chỉ mới bắt đầu! Nhiều nợ như vậy, lão trả xong ư?
-A Di Đà Phật.
Đúng lúc này, một tiếng niệm phật vang lên.
Trước Lương Thành Hổ nhiều thêm một đạo Phật quang, nói đúng hơn là một đạo ánh nắng, là ánh nắng lâu lắm rồi mới được thấy lại. Giống như mười mấy vạn năm rồi lão không được thấy ánh mặt trời...