Chương 354: Mười Vạn Năm
Híp mắt, Lương Thành Hổ nhìn hòa thượng đầu trọc trước mắt này, bình tĩnh hỏi:
-Đã bao lâu rồi?
Phương Chính mỉm cười hỏi lại:
-Thí chủ hỏi nơi nào?
-Bên trong.
Lương Thành Hổ đáp.
-Mười vạn năm đi.
Phương Chính nói.
-Thế còn bên trong thì sao?
Lương Thành Hổ lại hỏi.
Phương Chính nói:
-Một giây đồng hồ.
Không sai, đây mới chính là chỗ khủng bố của Địa Ngục Chi Môn, một niệm ngàn vạn năm, tra tấn trọn kiếp!
Lương Thành Hổ theo bản năng run lập cập. Lão biết, nếu hòa thượng đối diện muốn giam lão nhiều thêm mấy giây nữa, lão liền khốn đốn thật sự. Dù chỉ là tưởng tượng, trong lòng lão cũng phát run, không dám có bất kì lửa giận hay lời nói ác độc nào nữa.
Phương Chính nói:
-Tịnh Tâm, thả hai con chó kia ra đi.
Hồng Hài Nhi vỗ vỗ đầu hai con chó dưới mông, sau đó nhảy xuống dưới. Hai con chó vội vàng nhổm dậy, trở lại bên người Lương Thành Hổ.
Lương Thành Hổ quỳ trên mặt đất, sờ đầu hai con chó của mình, nói:
-Mấy năm qua, cảm ơn hai chúng mày. Sau này, chúng ta thay đổi cách sống khác đi… Tao thiếu nợ ngọn Đại Sơn này quá nhiều, vậy thì dùng quãng đời còn lại để trả nợ đi. Lương Thành Hổ đã chết, về sau tao chính là Lương Trạch Tuyền.
Tên gọi trước kia của Lương Thành Hổ là Lương Trạch Tuyền. Người biết đến cái tên này không nhiều, Lâm Tử chính là một trong số ít ấy. Sau đó Lương Trạch Tuyền cảm thấy cái tên này không đủ khí thế, không làm nổi bật khí thế bá vương chốn núi rừng của lão, vì thế đổi tên thành Lương Thành Hổ. Cũng kể từ khi đó, lão bắt đầu kiếp sống gây họa cho cho núi Thông Thiên. Hiện giờ sửa về tên cũ, xem như thật sự hạ quyết tâm, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.
Hai con chó dĩ nhiên không hiểu Lương Thành Hổ đang nói cái gì, lại có thể cảm giác được không khí có chút không thích hợp bèn thấp giọng kêu lên, dùng đầu dụi vào cánh tay Lương Thành Hổ, như thể đang an ủi Lương Thành Hổ.
Phương Chính nói:
-Thí chủ, sau này có tính toán gì không?
-Tôi thiếu nợ Đại Sơn này quá nhiều, trước kia tôi là kẻ săn trộm, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dùng những năm tháng già nua còn lại để bảo hộ ngọn Đại Sơn này. Có lẽ sức tôi có hạn, nhưng mà, làm được chút gì hay chút nấy đi.
Lương Thành Hổ nói.
Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Lâm Tử:
-Lão Lương, ông ở đâu?
Lương Thành Hổ nhìn về phía Phương Chính, Phương Chính xoay người một cái, biến mất giữa rừng rậm, tiếng nói xa xăm:
-A Di Đà Phật, chúc mừng thí chủ buông bỏ đồ đao. Bần tăng đi đây!
Phương Chính đi rồi, chỉ trong chốc lát, Lâm Tử, Lâm Lỗi, Lâm Oánh, Hạ Mãnh chạy tới.
-Lão Lương, tình huống như thế nào?
Lâm Tử cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa chạy tới đã quan tâm hỏi ngay.
Lão Lương ngửa đầu nhìn không trung, đáp:
-Không có gì, Lâm Tử, hai chúng ta làm ăn với nhau đã bao lâu rồi?
-Chắc là ba năm, lão Lương, ông hỏi cái này để làm gì?
Lâm Tử buồn bực đáp.
Lão Lương thở dài nói:
-Trước kia tôi chẳng qua là làm bậy, còn ba năm gần đây, chính là điên cuồng tạo nghiệp chướng, khó trách phải chịu mười vạn năm hình phạt, quả không oan.
-Gì mà chịu mười vạn năm hình phạt?
Lâm Tử có chút ngơ ra.
Lão Lương nói:
-Lâm Tử, về sau bớt làm mấy chuyện săn trộm đi, tôi quyết định rửa tay chậu vàng. Về sau, trên núi này không có lão Lương thợ săn, chỉ còn lão Lương người bảo vệ rừng. Nếu cậu lại đến đây săn trộm, súng săn và chó săn của tôi sẽ không có mắt đâu. Bao năm bạn bè, tôi đây tặng cậu chút lời khuyên.
Nói xong, lão Lương xoay người đi mất.
-Lão Lương, ông nói mấy lời hồ đồ gì vậy?
Lâm Tử thật sự không hiểu gì cả, vừa mới không gặp một lát, sao lão Lương này lại thay đổi cứ như thể đã thành một người khác vậy? Lão Lương hung thần ác sát lúc trước đâu rồi?
Lão Lương bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại, vừa đi vừa nói:
-Tin tôi đi, nếu cậu chết bởi súng trên tay tôi, vẫn còn thoải mái hơn so với việc đi vào nơi đó. Trở về thành phố làm cái chức đại thiếu gia của của cậu đi, dừng đến đây nữa …
Âm thanh Lão Lương còn vang bên tai Lâm Tử, người lại đã đi xa. Cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, trên núi thiếu đi một lão Lương tàn hại núi rừng, nhưng lại nhiều thêm một Lương Trạch Tuyền - kiểm lâm viên tự nguyện. Lương Trạch Tuyền mang theo hai con chó của lão, đuổi được không biết bao nhiêu là kẻ săn trộm, nhưng khi có kẻ xem lão như anh hùng, thì lão chỉ lãnh đạm đáp lại rằng:
-Tôi chỉ là một kẻ phạm tội đang chuộc lỗi, anh hùng ở đâu ra chứ?
Lâm Tử chau mày, hắn không hiểu tại sao trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, trên người lão Lương đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Không có lão Lương, đồng nghĩa với việc chuyện buôn bán của hắn sắp bị ảnh hưởng sâu sắc! Đây là chuyện hắn tuyệt đối không muốn nghĩ đến! Đặc biệt là lần này, hắn vừa tiếp nhận một đơn hàng cực lớn, một khi hoàn thành, lợi ích có được nhất định không chỉ là chút ít tiền lời, lợi ích phía sau còn rất rất nhiều! Cho nên hắn có lý do cần thiết để hoàn thành… Vốn tưởng rằng có lão Lương hỗ trợ, việc đó nắm chắc trong tay, không cần suy nghĩ nhiều. Kết quả xảy ra biến cố thế này, hắn thật sự có chút lo lắng. Một khi không hoàn thành, chính là một khoản phí bồi thường không hề nhỏ …
Lúc này, Hạ Mãnh trầm giọng nói:
-Hai con chó kia bị đánh sưng cả nửa mặt, hơn nữa trong mắt tràn ngập sợ hãi. Lão Lương hẳn là gặp phải thứ gì…
-Anh Mãnh, anh đừng làm tôi sợ, trong rừng này hình như chỉ có mấy người chúng ta thôi? Chúng ta không ra tay, chẳng lẽ…
Lâm Lỗi nói, rùng mình một cái.
Lâm Tử liếc mắt nhìn Lâm Lỗi một cái, nói:
-Lão Mãnh, anh nói thẳng đi, nơi này phải chăng còn có kẻ khác?
Hạ Mãnh gật đầu, nói:
-Nhất định là như vậy, nếu không lão Lương cũng sẽ không thay đổi nhiều như thế. Đối thủ rất mạnh… Ông chủ, nếu được, chúng ta vẫn là nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn. Tôi luôn cảm thấy, có người đang nhìn chúng ta…
Hạ Mãnh nói xong, ngửa đầu nhìn cây cối bốn phía, đáng tiếc, ngoại trừ một con sóc ra, không có gì đặc biệt.
-Lão Mãnh, anh quên mục đích tôi thuê anh sao? Tôi thuê anh không phải là để anh báo cho tôi biết lúc nào thì nên rời khỏi, mà là để giải quyết những vấn đề khiến tôi phải rời đi. Nếu, có người muốn làm loạn nơi này, vậy anh mau giải quyết nó cho tôi! Còn về phần lão Lương bên kia, tôi tự mình đi giải quyết.
Lâm Tử nói.
Hạ Mãnh trầm ngâm một lát, sau đó nói:
-Đối phương nấp trong tối, tôi cũng tìm không ra.
-Cái này đơn giản thôi, nếu kẻ đó có thể ra tay ngăn lão Lương săn thú, như vậy chỉ cần chúng ta tiếp tục săn thú, hơn nữa càng thêm điên cuồng, khẳng định hắn sẽ xuất hiện!
Lâm Tử nói.
-Thế nhưng tôi không quen thuộc khu rừng này, cũng không quen thuộc tập quán của động vật nơi đây, nếu không có thời gian một tháng, tôi không thành thạo được như lão Lương.
Hạ Mãnh nói.
-Cái này không quan trọng, chúng ta vẫn còn có thời gian. Tôi săn thú, anh cứ đứng một bên quan sát là được, có thể hỗ trợ liền hỗ trợ, không thể hỗ trợ thì tìm mấy kẻ làm loạn nơi này ra cho tôi! Sau đó, chắc anh hiểu ý tôi chứ, nơi rừng sâu núi thẳm này, vô tình té ngã gì đó, cũng là chuyện thường thấy nhỉ?
Lâm Tử lại nói.
Hạ Mãnh trầm mặc, giết người hắn làm được, giết thú đương nhiên hắn cũng làm được… Bất quá, Hạ Mãnh vẫn là lắc đầu, nói:
-Ông chủ Lâm, tôi chỉ là đội trưởng đội bảo an của anh, tôi chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho anh, những chuyện khác, xin lỗi.
-Anh Mãnh, sao anh phải cứng nhắc như vậy? Tôi bảo anh làm gì thì anh cứ làm nấy, không phải là xong sao? Tôi là ông chủ, tôi nói thế nào anh làm nguyên thế ấy không phải là xong rồi?
Lâm Tử hỏi.
Hạ Mãnh liếc mắt nhìn Lâm Tử một cái, sau đó lắc đầu đáp:
-Tôi có nguyên tắc của tôi, những chuyện phá hư nguyên tắc tôi sẽ không làm. Nếu không, tôi cũng sẽ không quay về nước…
Nói tới đây, trong mắt Hạ Mãnh hiện lên ánh sáng kiêu ngạo thuộc về bản thân hắn.