Chương 355: Kẻ Ác
- Anh…
Lâm Tử tức điên lên, cắn răng một cái nói:
-Được thôi, vậy anh lo bảo vệ tôi đi! Đưa cung cho tôi, tôi không tin, không có anh nhóm bọn tôi không bắt được con mồi nào! Bắt không được con lớn, chẳng lẽ không bắt nổi con nhỏ sao? Ai dám làm loạn ở đây, tôi sẽ cho kẻ đó biết thế nào là tàn nhẫn!
Nói xong, Lâm Tử dưới sự giận dữ tiến về phía trước...
Lâm Lỗi dậm chân một cái, nói:
-Anh Mãnh, anh làm tôi quá thất vọng rồi. Anh! Anh chờ em với!
Lâm Oánh lại giơ một ngón tay cái với Hạ Mãnh, nói:
-Làm tốt lắm! Đừng nói với anh ta nữa… Hi hi…
Sau đó Lâm Oánh cũng đuổi theo.
Hạ Mãnh cười khổ một tiếng, đi ở cuối cùng. Sau khi trải qua chuyện hôm nay, hắn thật sự có ý định muốn rời đi, sống như thế này không phải cách mà hắn muốn. Hắn chỉ muốn kiếm một công việc yên ổn mà làm thôi …
Cùng lúc đó, ở đằng kia, Phương Chính lại đang đen hết cả mặt nghe Hồng Hài Nhi nói chuyện.
-Sư phụ, đối phương nói rồi đó, lớn nhỏ đều không thành vấn đề, hắn chỉ cần da lông với thịt thôi. Chậc chậc, xem ra cái mà người độ được chẳng qua là một cây đao mà thôi, kẻ chân chính dùng đao làm chuyện xấu người còn chưa làm gì được nha. Hơn nữa, người ta còn muốn đánh gãy chân người kìa.
Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính hừ lạnh một tiếng, nói:
-Dao nhỏ không đáng sợ, dao nhỏ nằm trong tay mỗi người khác nhau, công năng cũng khác nhau. Kẻ có thể dùng dao mới thật sự đáng sợ, mới là kẻ độc ác sau màn.
-Sư phụ, không thì người cũng ném hắn vào địa ngục luôn cho rồi, cho hắn được sảng khoái một lát đi.
Hồng Hài Nhi hắc hắc cười nói.
Phương Chính lắc đầu đáp:
-Mở Địa Ngục Chi Môn quá tốn sức, vi sư vừa mới mở một lần đã choáng váng hết cả đầu óc. Bây giờ mở thêm lần nữa, con muốn mạng ta sao?
-Sư phụ, kia làm sao bây giờ a? Chẳng lẽ để yên cho hắn tiếp tục hãm hại động vật trong núi?
Sóc nôn nóng hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói:
-Không, sẽ không.
Nói đến đây, Phương Chính nhìn lướt qua loại thần thông kia trong đầu! Vốn dĩ muốn để dành cho Lương Thành Hổ dùng. Nếu dạy mãi mà lão vẫn không chịu sửa đổi, hắn không ngại giúp lão ta có thêm một phen sảng khoái nữa! Bất quá xem ra, hiện tại có người càng cần phải thể nghiệm hơn.
Nói xong, Phương Chính đi về hướng đám người Lâm Tử.
Lâm Tử chạy rất nhanh, phương hướng cũng không phải là nơi Phương Chính vừa đứng, đang lúc chạy vội, bỗng nhiên hắn nghe được một trận tiếng chim kêu quen thuộc, thân thể bỗng nhiên dừng lại, không dám động đậy! Tim tăng tốc đập phanh phanh! Thầm nghĩ:
-Thanh âm này… Đây là, Phi Long a!
Lâm Tử chạy quá nhanh, Lâm Lỗi, Lâm Oánh cũng chưa theo kịp, Hạ Mãnh thì bởi vì có ý niệm khác trong lòng, nên không chạy quá nhanh, chạy đằng sau Lâm Oánh, bởi thế mà giữa mấy người này có một khoảng cách nhất định.
Cùng lúc đó, Phương Chính cũng nghe thấy tiếng kêu này, mày nhăn lại nói:
-Đây là tiếng kêu của Phi Long!
-Sư phụ, Phi Long là gì?
Hồng Hài Nhi và sóc trăm miệng một lời cùng nhau hỏi.
Phương Chính đáp:
- Phi Long là cách gọi của người địa phương, chính là một loại chim. Tên khoa học là Bonasa bonasia, thoạt nhìn thì cũng không đẹp đẽ gì, nhưng chất thịt lại vô cùng mềm mại, hương vị tươi ngon, chính là cực phẩm nhân gian. Cũng là nguyên liệu nấu ăn hảo hạng nhất trong mắt vô số thực khách! Bởi vậy, mười mấy năm trước Bonasa bonasia đã bị càn quét, gần như diệt sạch. Đây cũng là động vật được bảo vệ cấp độ một, vô cùng trân quý. Nghe nói trên thị trường hiện tại, giá cả Bonasa bonasia đã bị đẩy lên cao chót vót, hơn nữa còn là có tiền cũng không mua được.
-Ăn ngon vậy sao?
Hồng Hài Nhi có chút chảy nước miếng… Nó là Yêu Vương, tuy rằng không xuống tay đối với động vật đang thời kỳ sinh sản, nhưng động vật ở những thời kỳ khác, trên cơ bản là không hề ngần ngại! Nghĩ đến thịt ăn ngon, liền nhịn không được nuốt nước miếng.
Phương Chính vung tay qua vỗ cái “bớp” lên đầu Hồng Hài Nhi, sau đó nói:
-Ăn ngon hay không có liên quan gì tới con hay sao?
Hồng Hài Nhi buồn khổ không dám hé răng.
Sóc nói:
-Sư phụ, kẻ ác kia đang ở gần đây, Bonasa bonasia cũng thế … Này… Nó có thể gặp nguy hiểm hay không ạ?
Phương Chính không trả lời, cái này còn phải hỏi sao? Dùng chân để nghĩ cũng biết, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Vì thế Phương Chính càng không dám ngừng lai, nhanh chóng chạy về hướng có Phi Long.
Lâm Tử không dám chạy, hắn lặng lẽ chuyển động cơ thể, thế nhưng hắn rốt cuộc vẫn không phải là lão Lương, không thể uyển chuyển nhẹ nhàng như một con mèo rừng. Nhưng hắn cũng khá cẩn thận nên không làm cho Phi Long bị dọa. Gạt bụi cỏ ra, Lâm Tử nhìn thấy một lùm cây rừng thấp bé, phía dưới còn có một dòng suối, trên bụi cây có vài quả đang chín mọng. Lâm Tử biết, loại địa phương như thế này rất thu hút Phi Long, càng thêm chắc chắn bản thân không hề nghe nhầm tiếng kêu của Phi Long!
-Mùa này chắc là Phi Long đang làm tổ, tệ nhất cũng được mấy cái trứng chứ nhỉ? Trứng lớn thì bán trứng nhỏ để mình ăn, trứng chiên cũng rất ngon …
Lâm Tử nghĩ đến điều này, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Lâm Tử nhìn quét qua lùm cây một cách cẩn thận, quả nhiên, phát hiện ra mục tiêu trong lùm cây, một con Phi Long đang nhảy lên bụi cây, nhìn bốn phía đầy cảnh giác.
-Bé ngoan, chính là mày!
Lâm Tử cười đầy hưng phấn, giương cung cài tên, bắn !
Liền mạch lưu loát, hiển nhiên Lâm Tử cũng là một tay cung lão luyện!
Nhưng đúng vào lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một hòa thượng áo trắng, hòa thượng kia vươn tay một cái, chộp ngay được mũi tên đang bắn ra!
Vị hòa thượng đột nhiên xuất hiện này dọa Lâm Tử nhảy dựng, theo bản năng ném cung xuống, kêu lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.
Kết quả, một bàn tay mạnh mẽ chộp về phía hắn, giữ hắn lại, giúp hắn bình tĩnh.
-A Di Đà Phật, thí chủ, buông bỏ đồ đao lập tức thành phật, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, số sinh linh mất mạng trong tay thí chủ quá nhiều rồi, thu tay lại đi.
Phương Chính chắp tay trước ngực, vẻ mặt từ bi nói.
-Thì ra là một hòa thượng… Đừng nói với tôi, chính anh đã khuyên lão Lương từ bỏ việc săn thú.
Lâm Tử căn bản là mặc kệ Phương Chính nói cái gì, chỉ lập tức nghĩ tới lão Lương
Phương Chính gật đầu nói:
-Lương thí chủ đã quay đầu lại là bờ, thí chủ cần gì phải cố chấp?
-Đánh rắm! Lão Lương kia đầu óc có vấn đề mới nghe theo lời anh, anh cho rằng tôi sẽ bị dăm ba câu vớ vẩn của anh lừa gạt sao? Lão có nói cho anh biết, chúng tôi là bạn nối khố không? Một tay bắt được gà chính là do tôi dạy lão không? Không có tôi, lão biết săn thú cái shit! Chẳng qua tôi lên thành phố, lão thì lựa chọn ở lại chỗ núi rừng này tiếp tục săn thú, hiện tại là kẻ thạo nghề, không cảm ơn tôi thì thôi, lại nghe cái hòa thượng giặc này nói quàng nói xiêng mà vờ vịt sửa đổi lỗi lầm. Thật là con mẹ nó vớ vẩn mà!
Lâm Tử nổi giận mắng
Phương Chính ngạc nhiên, hắn thấy được ký ức trong bộ nhớ của Lương Trạch Tuyền lúc ở Địa Ngục Núi Đao, nhưng nơi đó lại không có chút hình ảnh nào của Lâm Tử. Hiện tại nghĩ đến, bên trong Địa Ngục Núi Đao đánh thức ký ức của kẻ phạm tội, cũng đều là những hình ảnh có liên quan trực tiếp đến kẻ phạm tội, chứ không đẩy ra những thứ có quan hệ gián tiếp.
Cũng có thể vì Lương Trạch Tuyền chưa từng oán trách Lâm Tử, trước sau đều cho rằng đó là do bản thân mình tự nguyện …
Nhưng mặc kệ là như thế nào, Phương Chính biết, kẻ ác nhân, tội nhân chân chính không phải là Lương Trạch Tuyền, mà chính là người đã biến Lương Trạch Tuyền thành Lương Thành Hổ, Lâm Tử! Đây mới là kẻ ác thật sự!
-A Di Đà Phật, thí chủ, cậu tội lỗi khắp người, thật sự không định sửa đổi sao?
Biểu tình Phương Chính vô cùng nghiêm túc.
Lâm Tử cười ha ha, nói:
-Chuyện Lâm Tự Thành này đã làm, tuyệt không bao giờ hối hận! Cảnh sát còn không làm gì được tôi, một con lừa trọc chết tiệt như anh có thể gây khó dễ cho tôi sao?
-Làm nhiều chuyện xấu, chính là muốn đoạn tử tuyệt tôn.
Phương Chính nói.
-Đoạn tử tuyệt tôn? Hừ… Đừng có nói nhảm, số lượng gà mà cha tôi đã giết so với số anh từng thấy qua còn nhiêu hơn mấy lần! Không phải tôi vẫn có thêm một em trai và một em gái sao? Đáng tiếc, chênh lệch tuổi tác quá lớn, hai đứa nhỏ kia bị giáo dục tẩy não thành thứ phế vật ngu ngốc, giết một con kiến thôi cũng không xuống tay được… Đồ vô dụng.
Lâm Tự Thành lắc đầu nói.