Chương 358: Đồng Tử
Con sóc tiếp tục nhìn xa hơn, lắc đầu:
- Chỉ thấy trời xanh mây trắng, cũng chẳng có gì nữa.
Con sóc ngẩng đầu nhìn, một phút, hai phút, ba phút...
- Đúng mà, quả thật chẳng có gì, có điều đệ khoanh vùng những thứ này, lại thêm sư phụ vào, đệ nhìn ra cảm giác gì sao?
Hồng Hài Nhi mất kiên nhẫn nói:
- Rốt cuộc huynh nhìn thấy gì không?
Con sóc nói:
- Sư đệ, ngẩng lên lâu quá, cổ bị rút gân rồi, giúp huynh nắn lại.
Hồng Hài Nhi:
- #¥%#...
Hồng Hài Nhi giúp Con sóc nắn cổ lại rồi hỏi:
- Được rồi, bây giờ nói xem huynh nhìn thấy cái gì.
Con sóc nói:
- Không thấy gì hết, chỉ là... sư phụ dường như ngủ rồi.
Hồng Hài Nhi: "¥#%..."
Con sóc nói:
- Ây da, sư đệ, đệ cũng biết là huynh ngốc mà. Đệ nói nhanh đi, rốt cuộc có cái gì huyền diệu?
Hồng Hài Nhi thở dài nói:
- Huynh thật là, cái này cũng không nhìn ra sao? Tảng đá kia ở chính giữa suối, giống như trung lưu chỉ trụ! Phía sau đó là thác nước, trên đỉnh thác có cự thạch, cạnh cự thạch có gốc cây lâu năm nhìn kỳ lạ nhưng lại rất đẹp, trên bầu trời xanh có vài áng mây trôi qua. Lại thêm một hòa thượng tay cầm tràng hạt yên tĩnh ngồi xếp bằng, huynh không cảm thấy đây là một bức họa rất có thiền ý sao?
Con sóc ngây ngô hỏi:
- Có vẻ như thật vậy ha.. Nhưng mà cái này có tác dụng gì?
Hồng Hài Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt cao thâm khó dò:
- Có, đương nhiên là có! Hơn nữa vô cùng hữu dụng!
Con sóc truy hỏi:
- Có tác dụng gì?
Hồng Hài Nhi nhả từng chữ:
- Làm màu!
Con sóc: "#¥%..."
Thực tế, Phương Chính đích thật đang làm màu, hơn nữa còn là học theo cổ nhân Tử Nha. Chỉ có điều Khương Tử Nha muốn câu là Chu Văn vương, còn hắn thì câu một người bình thường mà thôi.
Phương Chính nhập định, Hồng Hài Nhi mặc dù cảm thấy Phương Chính chỉ là đang làm màu, có điều làm đồ đệ cũng chỉ có thể giúp Phương Chính làm màu. Thế là Hồng Hài Nhi đi tới bên cạnh tảng đá lớn, cũng ngồi xếp bằng, chỉ là không phải tham thiền ngộ đạo mà là ngẩn người.
Con sóc ngồi bên trên một phiến đá nhỏ bên cạnh Hồng Hài Nhi, học theo bộ dáng của Phương Chính, cũng giống vài phần... Chẳng qua một lúc sau lại phát ra tiếng ngáy nhỏ...
Hồng Hài Nhi lập tức ném qua ánh mắt ghét bỏ!
Lâm Lỗi vẫn đang sợ hãi theo sau mông Hạ Mãnh vừa đi vừa hỏi:
- Mãnh ca, chúng ta đi đâu đây?
Trong tay còn xách theo chim trĩ do Lâm Tự Thành biến thành, chỉ có điều xách rất tùy tiện, Lâm Tự Thành cảm giác cánh của mình sắp bị bẻ gãy rồi! Liền mắng Lâm Lỗi vài tiếng, kết quả bị gõ đầu mấy lần mới hiểu ra, Lâm Lỗi thật sự không nghe hiểu hắn nói gì. Sau đó vì tránh nỗi đau da thịt chỉ đành im lặng.
Hạ Mãnh dừng bước nói:
- Đối phương một đường đi về phía này, về phần đi đâu thì khi nãy tôi cũng không biết. Nhưng bây giờ thì biết rồi..
Đang nói, Hạ Mãnh nhìn Phương Chính đang ngồi trên tảng đá lớn! Góc độ này vừa vặn nhìn thấy Phương Chính ngồi dưới thác nước, giống như thiên nhân hợp nhất. Phía sau là mặt trời, ánh nắng rơi xuống, từ sau ót Phương Chính chiếu rọi trông giống như Phật quang chói mắt, làm người không cách nào thấy rõ mặt mũi Phương Chính. Nhưng mà phối hợp với phong cảnh đó, ánh sáng đó, quần áo đó tạo nên một bức tranh đậm ý thiền.
Lâm Lỗi kinh ngạc
- Một tên hòa thượng?
Mắt Lâm Oánh phút chốc sáng lên, cô đổi góc nhìn thì thấy rõ ràng, hòa thượng này lại là một hòa thượng rất đẹp trai, rất xinh đẹp! Đáng tiếc đang nhắm mắt, không biết mở mắt ra sẽ có khí chất ra sao. Chẳng qua bức tranh tràn ngập thiền ý này đã chọc trúng trái tim thiếu nữ của cô. Cô rất tò mò về thân phận của hòa thượng này và tại sao hắn lại ở đây. Đương nhiên càng muốn hỏi thăm hòa thượng này có nhìn thấy Lâm Tự Thành anh của cô không.
Mà phản ứng lớn nhất lại là Lâm Tự Thành trong tay Lâm Lỗi.
Hắn nháy mắt liền nhận ra thân phận của Phương Chính! Có thể một ý niệm biến hắn thành gà lôi, đây cơ bản không phải người! Mà là thần, Phật sống! Muốn biến trở về phải tìm hắn mới được! Cho nên hắn rất muốn thoát khỏi tay Lâm Lỗi, sau đó đi qua cầu xin đối phương biến hắn trở lại.
Khổ nỗi Lâm Lỗi nắm rất chắc, hắn vừa giãy dụa lại làm sợi dây thừng trói gô siết chặt lại suýt thành đòn bánh... Nhất thời khóc không ra nước mắt, kêu không thành tiếng, trong lòng bất lực, tuyệt vọng...
Hạ Mãnh thì lại khác, hắn vô cùng chắc chắn hòa thượng này là người hắn cần tìm! Có thể im hơi lặng tiếng đoạt vũ khí của Lâm Tự Thành, có thể đôi câu vài lời khuyên lão Lương đi, hòa thượng này tuyệt đối không phải người bình thường! Thế là Hạ Mãnh lặng lẽ nắm chặt dao găm, đi tới ngẩng đầu nhìn Phương Chính hỏi:
- Vị pháp sư này, ngài có thấy một người đi từ đây qua không?
Nhưng mà Phương Chính cũng không mở mắt, thậm chí ngay cả động cũng không động, giống như lão tăng nhập định.
Hạ Mãnh nhướng mày, đang muốn hỏi lần nữa, lại nghe thấy phía sau tảng đá truyền ra tiếng nói trẻ con:
- Vị thí chủ này, gia sư đang tham thiền ngộ đạo, nếu như không có chuyện gì, còn xin mời không nên lên tiếng quấy rầy.
Sau đó một tiểu đồng mặc yếm đỏ, để mông trần từ đi ra từ sau tảng đá. Trên cổ, tay và chân đều đeo khuyên vàng, ngươi tâm có chấm đỏ, cực giống Hồng Hài Nhi trong truyền thuyết. Chắp tay trước ngực có bộ dáng giống một tiểu tăng.
Hồng Hài Nhi vốn dĩ dáng dấp đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, bây giờ khoe mẽ lại càng vô cùng đáng yêu.
Lâm Oánh nhìn thấy Hồng Hài Nhi mắt càng sáng hơn, trong lòng hô vang:
- Đứa nhỏ này thật đẹp! Thật đáng yêu!
Lâm Lỗi thì nói nhỏ:
- Ở đâu ra trẻ con ở nơi hoang sơn dã lĩnh này? Không phải là yêu quái chứ?
Lâm Oánh trắng mắt nhìn hắn:
- Em xem Tây Du Ký nhiều quá rồi sao?
Bên kia, Hạ Mãnh cũng không ngờ còn có đứa bé ở gần đây, đáp lễ nói:
- Thì ra vẫn còn một vị tiểu sư phụ, xin hỏi tiểu sư phụ, người có thấy ai đi ngang qua đây không? Hay là có thứ gì mang một người đi qua đây không?
Hồng Hài Nhi khẽ mỉm cười nói:
-Thí chủ, anh muốn nói là một con Kim Sí Đại Bằng ngậm một người bay qua đây à?
Lâm Oánh bị chọc cười:
- Đứa trẻ này sao lại nói vớ vẩn rồi? Còn Kim Sí Đại Bằng, sao nhóc không nói là Tôn Ngộ Không luôn?
Hồng Hài Nhi lại chớp chớp mắt với Lâm Oánh, sau đó nói:
- Vị nữ thí chủ này, người cũng biết là không thể nào, vì sao còn hỏi tôi?
Lâm Oánh ngạc nhiên...
Hạ Mãnh nói:
-Tiểu sư phụ, người thật sự không nhìn thấy?
Hồng Hài Nhi gật gù nói:
- Tôi không nhìn thấy, chẳng qua tôi vừa mới tới nên cũng không biết trước đó có người đi qua hay không. Nếu người muốn hỏi thì hỏi sư phụ tôi đi. Có điều sư phụ đang tham thiền, bây giờ không thể làm phiền. Người muốn hỏi thì đợi đi... À, nhớ ra rồi, sư phụ có nói nếu có người đến hỏi thì bảo hắn đợi.
Hạ Mãnh còn muốn nói gì đó, Hồng Hài Nhi lập tức nói:
- Sư phụ tôi ghét nhất người khác quấy rầy hắn tham thiền, cho nên mới chạy vào trong núi lớn để tham thiền. Các người nếu như làm phiền hắn, như vậy thì đừng mong hỏi được chuyện gì.