Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 359: Hầm Gà

Chương 359: Hầm Gà


         Hạ Mãnh lời đến khóe miệng lập tức nuốt trở lại, bất đắc dĩ, chỉ đành mang theo Lâm Lỗi, Lâm Oánh đi qua một bên ngồi xuống đợi. Song Hạ Mãnh cũng không rãnh rỗi, hắn đi xung quanh một vòng, hết sức xác định tất cả manh mối đều đứt ở đây. Như thế mới yên lặng ngồi xuống. Nhưng ánh mắt nhìn qua Phương Chính trước sau lại có cảm giác như đang nhìn hung thủ, vô cùng đề phòng Phương Chính và Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi chỉ cười một tiếng, vòng ra sau tảng đá lớn nói nhỏ:
- Sư phụ thấy con làm như thế nào?
Phương Chính len lén giơ tặng nó một ngón tay cái.
Hồng Hài Nhi cười hì hì:
- Sư phụ, người muốn làm màu bao lâu nữa? Ngồi lâu vậy mông người không đau à?
Hồng Hài Nhi không nói thì thôi, nói rồi Phương Chính thật cảm thấy phiến đá dưới mông cứng rắn, ngồi một lúc thì không sao, ngồi lâu thì mông thật sự hơi đau. Chân ngồi xếp bằng lâu cũng không thoải mái, đặc biệt là mặt trời ở đằng sau ót, chiếu vào ót như bóng đèn 80W, quan trọng là sắp bốc cháy rồi...
Có điều Phương Chính cũng hiểu rõ bây giờ chưa phải lúc tỉnh lại, Lâm Tự Thành đã thích phá hoại núi rừng như vậy, hắn phải để cho tên đó chịu một chút cảm giác bị làm hại!
Bản chất Phương Chính không xem như cao tăng hòa thượng chân chính. Hắn cũng không phản đối đi săn, cũng sẽ không quan tâm chuyện đi săn. Nhưng mà chính bởi vì cái gọi là vật cạnh thiên trạch tự có pháp, vạn vật trong thiên địa ngươi ăn ta, ta ăn hắn cũng là một loại cân bằng, bất kỳ sự cân bằng nào bị phá hỏng đều không phải là một hiện tượng tốt.
Giết, ăn để sinh tồn, trong mắt Phương Chính không hẳn là tội lỗi, còn Phật thấy thế nào thì Phương Chính không biết, hắn chỉ làm theo lòng mình mà thôi.
Nếu như không phải vì sinh tồn mà điên cuồng săn bắt, hủy hoại tàn phá không kiềm chế thì tuyệt đối không được. Thế giới bởi vì có người mà trở nên đẹp đẽ, nhưng nếu như chỉ còn lại mỗi loài người cũng chỉ còn lại tuyệt vọng, đây không phải điều mà Phương Chính muốn thấy.
Cho nên Phương Chính sẽ không khách khí với Lâm Tự Thành.
Phương Chính đang đợi, Hạ Mãnh cũng đang chờ. Hắn chờ Phương Chính tỉnh lại để hỏi tình hình, vô luận thế nào hắn cần phải tìm thấy Lâm Tự Thành, đây là chức trách hắn phải làm.
Nhưng mà có người không kiên nhẫn đợi được, Lâm Lỗi đi đi lại lại, sốt ruột nói:
- Phải đợi đến khi nào?
Lâm Oánh nhỏ giọng nói:
- Trên sách nó cói, có những đại sư nhập định có thể ngồi mấy ngày, nghe nói lúc trước Đạt Ma sư tổ bế quan diện bích chín năm, ngay cả trên tảng đá đều ánh ra hình dáng của người.
- Cái gì?
Lâm Lỗi giật mình chỉ vào Phương Chính nói:
- Hắn cũng sẽ không ngồi chín năm chứ?
Lâm Lỗi cười khổ:
- Không rõ, coi như ngồi chín năm, hay mười ngày nửa tháng.. cũng quá sức.
Lâm Lỗi mộng bức, buồn chán đi vòng vòng tại chỗ, nhìn thấy con phi long đang cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói chạy trốn, hầm hừ nói:
- Con gà này cũng thật giỏi dằn vặt, dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng hầm nó lên ăn đi?
Vừa nói ra, Lâm Tự Thành nằm trên đất sợ đến nỗi dựng lông, liều mạng giãy dụa muốn chạy, đồng thời hét lớn:
- Lâm Lỗi, thằng nhóc khốn kiếp này, mày dám!
Đáng tiếc Lâm Lỗi căn bản nghe không hiểu, xách Lâm Tự Thành lên tỉ mỉ nhìn:
- Lâm Oánh, chị nói xem ăn hay không?
Lâm Oánh bất mãn nói:
- Anh vẫn chưa tìm ra, em còn muốn ăn gì? Còn nữa, không phải lúc trước em không thích sát sinh sao, sao mấy hôm nay lên núi lại hăng hái như vậy?
Lâm Lỗi đáp:
- Là anh dạy em mà, hắn nói, là đàn ông phải thấy máu, chưa thấy máu, chưa ăn thịt không phải đàn ông! Hôm nay trải qua đánh lợn rừng, dã hươu, em thấy anh nói rất có lý... Đàn ông con trai nếu không lợi hại làm sao đứng vững trong trời đất?
Lâm Tự Thành nghe xong thật muốn tự vả mình! Dựa vào tính cách trước kia của Lâm Lỗi, nó chắc chắn sẽ thả mình, nhưng mà bây giờ... Bị Lâm Tự Thành tẩy não hun đúc hơn một tháng, Lâm Lỗi tựa như thật sự là một người đàn ông! Từng nghe lấy đá đập chân mình, vẫn chưa thấy qua đập mạnh như vậy, cái này trực tiếp là đập chết đó!
Lúc này Lâm Tự Thành thật sự hối hận vì đã dạy dỗ Lâm Lỗi những điều này. Hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Lâm Oánh, hi vọng em gái tấm lòng bao la này có thể quản được Lâm Lỗi, thế là dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Oánh.
Lâm Tự Thành quả thực cảm nhận được sự bất đắc dĩ, bất lực, sợ hãi và khát vọng sống mãnh liệt! Loại cảm giác này trước nay hắn chưa từng có!
Mà hiện tại Lâm Oánh cũng rất nóng lòng, Lâm Tự Thành không biết tung tích, Hạ Mãnh lại không đi, hòa thượng có khả năng biết Lâm Tự Thành ở đâu lại ngồi đó không động, trong lòng sốt ruột, nào còn tâm trí răn dạy Lâm Lỗi?
Thế là khi Lâm Lỗi hỏi Lâm Oánh lần nữa :
- Lâm Oánh, dù sao cũng không có gì làm, con gà này cũng không ngoan ngoãn, cầm theo cũng mệt... không bằng để em nướng lên được không?
Lâm Oánh thật không kiên nhẫn:
- Chỉ biết ăn thôi! Tùy em đi, thích ăn thì ăn đi!
Lúc này, Hạ Mãnh ngẩng đầu nhìn Phương Chính, khóe miệng nhếch lên:
- Lâm Lỗi, con phi long này đem nướng thật phí, hầm ăn mới là mỹ vị. Chất thịt tươi ngon, non mềm, những loại thịt cậu hay ăn cũng không bì được đâu.
Lâm Lỗi nghe xong, lập tức để ba lô xuống, lấy ra một cái nồi đơn giản, cười nói:
- Không uổng công mình mang đầy đủ, haha...
Lâm Lỗi cũng không có tình cảm sâu đậm với Lâm Tự Thành, tuy là anh em nhưng lại kém nhau mười mấy tuổi. Lâm Tự Thành phất lên rồi, luôn thích lấy ánh mắt cùng ngữ điệu anh cả nhìn hắn, ngày ngày xoi mói, ngày ngày giáo huấn.
Hắn đang trong độ tuổi phản nghịch, trong lòng sớm không vui. Nhưng thủ đoạn của Lâm Tự Thành quá ác, hắn không làm gì được chỉ có thể nghe theo...
Bây giờ Lâm Tự Thành không rõ tung tích, hắn căn bản không lo lắng, ít nhất không lo lắng như Lâm Oánh. Cho nên khi nhìn thấy phi long, hắn có thể không gấp gáp đi tìm người mà lại muốn bắt gà, lí do thì nói để tặng cho Lâm Tự Thành. Nhưng chỉ trong chốc lát là bại lộ bản tính, hắn chỉ là thèm ăn mà thôi.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, lấy ít nước cho vào nồi, gác qua một bên sau đó thì đi tìm củi khô.
Mà Lâm Tự Thành bị hắn ném xuống đất, dùng tảng đá chặn dây thừng, chạy không thoát bị dọa cả người run rẩy! Trong miệng lẩm bẩm:
- Bắc nồi rồi, bắc nồi rồi... Như này là muốn giết mình ăn thịt sao!
Hắn quá hiểu quá trình này, hắn đích thân cầm dao vô số lần, chỉ là lần này, hắn lại thành vật lên thớt!
Lâm Tự Thành không ngừng vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi dây thừng, đồng thời vô cùng mong đợi nhìn Lâm Oánh, hi vọng trong thời khắc quan trọng này Lâm Oánh có thể ngăn lại đứa em trai tàn nhẫn, thả hắn một đường sống. Tuy bị biến thành phi long rất thảm, nhưng hắn không muốn chết!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất