Chương 361: Tìm Nhiều Ổ Hơn Đi
Lâm Oánh nghĩ thầm:
- Khó trách còn trẻ vậy đã làm hòa thượng, hóa ra là đầu óc không có vấn đề... Đáng tiếc, uổng phí vẻ ngoài đẹp như vậy, quả nhiên là ông trời công bằng.
Hạ Mãnh thì cân nhắc trong lòng:
- Ngu như vậy tám phần không biết Lâm Tự Thành ở đâu, không thể cùng hắn dây dưa, mau rời đi thôi. Lại tìm thử, nếu như không được chỉ có thể xuống núi báo cảnh sát thôi...
Lâm Lỗi thì cười, thầm nghĩ:
- Thật sự là kẻ ngu mà!
Sau đó nói:
- Thật thẳng thắn, tôi thích nhất người thẳng thắn, làm thế nào? Ngài nói đi!
Phương Chính cười nói:
- Anh cởi trói thả nó xuống đất, việc còn lại để cho bần tăng là được.
- Cởi trói? Chạy mất thì phải làm sao?
Lâm Lỗi không yên tâm.
- Ngài có thể buộc một sợi dây trên người nó.
Phương Chính nói.
Lâm Lỗi gật gật đầu làm theo, Hạ Mãnh và Lâm Oánh nhìn cũng không ngăn cản.
Lâm Tự Thành bị Lâm Lỗi ném xuống đất, hắn vừa trở về từ cõi chết, lại nghe rõ ràng Phương Chính và Lâm Lỗi nói. Hắn hiểu rõ, lúc này đây nếu bị lật thuyền trong mương, hòa thượng tối đa chỉ mất mặt, còn hắn là mất mạng luôn! Hắn không muốn chết, thế là Lâm Tự Thành lập tức chạy tới trước mặt Phương Chính trực tiếp quỳ xuống đất, dập đầu như giã tỏi, khóc như mưa cầu khẩn nói:
- Đại sư, tôi sai rồi, cầu xin ngài biến tôi trở về đi.
Thấy cảnh này, Lâm Lỗi, Hạ Mãnh, Lâm Oánh đều há hốc, con mẹ nó cái này còn là gà sao? Vậy mà biết quỳ xuống dập đầu, còn biết khóc, còn biết gào khóc! Thành tinh rồi sao?
Phương Chính cũng ko quan tâm ánh mắt khiếp sợ của bọn họ mà cười khẽ:
- Ngươi đứng lên đi, nếu như không muốn vào nồi nước sôi đó thì phải xem biểu hiện của chính mình rồi. Ngươi biết nhảy biết múa gì đó thì mau nhảy múa đi, thời gian không nhiều đâu.
Lâm Tự Thành kêu lên:
- Đại sư, tôi biết sai thật rồi, sau này sẽ không vào núi đi săn nữa, cũng không thuê người săn trộm nữa! Cầu xin ngài tha cho tôi đi!
- Hòa thượng, xem ra phi long này không biết nhảy múa rồi, cậu thua rồi.
Lúc này Lâm Lỗi hỏi đầy trào phúng.
- Mày con mẹ nó câm miệng!
Lâm Tự Thành xoay đầu gầm lên, kết quả mới phát hiện hắn đã không còn là Lâm Tự Thành ban đầu, làm sao có tư cách gào thét với Lâm Lỗi?
Lâm Lỗi trừng mắt liếc:
- Phi long chết tiệt này còn dám rống tôi? Đợi lát nữa sẽ hầm ngươi lên!
Lâm Tự Thành trong lòng phát lạnh, nhìn Phương Chính.
Phương Chính chắp tay nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ, mau nhảy múa đi.
Lâm Tự Thành đành chịu, cắn răng, uốn éo mông, bước chân ngắn nhỏ, cả người mập mạp lắc lư nhảy nhót. Tuy động tác không ăn khớp nhưng lại có đôi chút nhịp nhàng, còn thật giống đang nhảy múa!
Nhìn thấy phi long uốn éo mông, bước chân bắt đầu nhảy, Lâm Lỗi, Lâm Oánh, Hạ Mãnh đều trợn mắt há mồm! Trừng lớn mắt không dám tin! tất cả chuyện này quá quỷ dị! Đến nỗi ánh mắt ba người nhìn Phương Chính đều tựa như đang nhìn quái vật! Hắn nói nhảy múa, phi long này liền nhảy múa. Tên này còn là người sao? Song bọn họ vẫn đôi chút khẳng định được, kẻ này không phải ngu xuẩn, ngu xuẩn mới là bọn họ!
Phương Chính ngẩng đầu nhìn Lâm Lỗi, cười nói:
- Thí chủ, xem ra bần tăng thắng rồi!
- Đây...
Lâm Lỗi rất không muốc thả phi long, nhưng biểu hiện của Phương Chính quá quỷ dị, hắn cũng không dám lại ra vẻ nữa.
Hạ Mãnh đột nhiên nói:
- Pháp sư thủ đoạn cao cường, lần này chúng ta thua rồi, phi long này bọn tôi sẽ thả đi. Khẩn cần pháp sư nói cho tôi biết ông chủ của tôi Lâm Tự Thành đến cùng ở đâu...
Nói xong, Hạ Mãnh cúi người hành lễ, lúc này hắn thật sự phục rồi. Hắn biết, mình đã gặp được thế ngoại cao nhân.
Lâm Lỗi vội vã ném dây thừng đang cầm trong tay, không còn hạn chế tự do của phi long nữa.
Nhưng mà khiến hắn kinh ngạc là phi long lại không chạy, mà lại lần nữa đi tới trước mặt Phương Chính quỳ xuống dập đầu kêu không ngừng.
Người khác nghe không hiểu, nhưng Phương Chính lại nghe được Lâm Tự Thành đang gào to:
- Đại sư, cầu xin ngài tha cho tôi đi. Chỉ cần biến tôi trở về, sau khi quay về tôi không những không đi săn trộm động thực vật quý hiếm nữa. Tiền tài bất nghĩa trước kia kiếm được tôi sẽ đem đi quyên tất cả! Cầu xin ngài, tha cho tôi đi...
Lâm Tự Thành rất rõ ràng, như hắn chỉ là phi long ngốc này, tránh được nồi của Lâm Lỗi, cũng không thoát được miệng của sài lang hổ báo! Nếu như đi khỏi đây cũng không sống qua nổi đêm nay!
Phương Chính lại không nhìn Lâm Tự Thành mà là hoàn lễ với Hạ Mãnh nói:
- Thí chủ, người mà ngài muốn tìm ở gần đây, có thể tìm thấy hắn hay không, không do ngài, không do bần tăng, mà là do hắn. Hắn nếu muốn xuất hiện thì tự nhiên sẽ xuất hiện, nếu như không muốn, như vậy cả đời này sợ là không có cơ hội xuất hiện nữa.
- Đại sư, nếu như chúng tôi tìm không thấy sẽ đi báo cảnh sát. Đến lúc đó còn mong ngài phối hợp điều tra.
Hạ Mãnh biết dùng vũ lực với hòa thượng này không được, chỉ đành mượn cảnh sát tới ép.
Phương Chính cười:
- Đây cũng là tự nhiên, có điều người xuất gia không nói dối, cảnh sát hỏi cái gì bần tăng cũng sẽ không giấu diếm.
Vừa dứt lời, Hạ Mãnh, Lâm Oánh, Lâm Lỗi cả người giật nảy, cái gì cũng không giấu diếm? Như vậy chuyện bọn họ săn trộm cũng sẽ bị nói ra!
Hòa thượng này đang đe dọa bọn họ!
Hạ Mãnh càng là một bụng đầy nước đắng, trước vừa mới uy hiếp hòa thượng này, vài phút sau hắn lại bị uy hiếp lại! Quan trọng là sự uy hiếp này không làm gì được!
- Các vị thí chủ, nếu như không có chuyện gì nữa, bần tăng xin cáo biệt.
Nói xong, Phương Chính xoay người đi.
Lâm Lỗi, Lâm Oánh, Hạ Mãnh tuy không cam lòng nhưng cũng không đuổi theo.
Chẳng qua Lâm Tự Thành lập tức đi theo. Hắn biết, hiện tại người duy nhất có thể cứu hắn chỉ có hòa thượng trước mắt này! Bất kể ra sao hắn cũng không muốn từ bỏ.
Phương Chính đi xa rồi, xác định đám người Lâm Lỗi không nghe được hắn nói gì, mới từ từ nói:
- Thí chủ, không cần đi theo bần tăng nữa.
- Đại sư, trên thế gian này trừ ngài ra còn ai có thể giúp tôi? Tôi chỉ muốn trở lại làm người, tôi không muốn làm gà.
Lâm Tự Thành khổ sở van nài.
Phương Chính lắc đầu:
- Cậu sai rồi, bần tăng không giúp được cậu, có thể giúp cậu chỉ có chính cậu. Người đang làm, trời đang nhìn, chúng ta gặp nhau tuyệt đối không phải là tình cờ. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai, Lúc cậu làm người, làm việc ác không bị trừng trị, mới có sự trừng trị hôm nay bị biến thành gà.
Lâm Tự Thành nói:
- Đại sư, tôi tán gia bại sản vẫn chưa đủ sao?
Phương Chính xoay đầu nhìn Lâm Tự Thành, nói:
- Bần tăng chỉ là tăng nhân, cậu làm sao mới có thể chuộc tội là chuyện của cậu, không phải việc của bần tăng. Được rồi, thí chủ, sắc trời không còn sớm nữa, cậu cũng nên tìm cái ổ trốn đi, nếu còn theo bần tăng, đêm dài này nhưng lại không qua được.
Lâm Tự Thành nghe nói tìm ổ trốn đi, trong lòng sụp đổ, đường đường là ông chủ lớn lại phải tìm ổ? Tìm ổ? hắn thật muốn đập đầu một cái chết cho rồi.
Thấy Phương Chính không giúp đỡ, Lâm Tự Thành cũng nghĩ thật phải tìm một nơi trốn một chút, ngoài núi chắc chắn không được, đi ra tám phần sẽ bị ăn thịt. Như vậy thì chạy vào trong thôi!
Đúng lúc này Hồng Hài Nhi đuổi theo nói to:
- Sư phụ, trong núi thật nhiều sói nha, chà chà, mới nãy mấy con lợn rừng đều bị tấn công rồi.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~