Chương 360: Thí Chủ, Chúng Ta Đang Nói Gà
Nhưng mà Lâm Oánh căn bản không nhìn hắn mà kéo lấy Hạ Mãnh nói gì đó, dáng vẻ lo lắng, hẳn là đang lo cho an nguy của Lâm Tự Thành. Đối với việc này, Lâm Tự Thành chỉ có thể liều mạng kêu lên:
- Em gái, anh đang ở đây này! Mau cứu anh... huhu...
Kết quả Hạ Mãnh nhìn qua nói:
- Lâm Lỗi, con gà này ồn ào quá, mau cắt cổ để nó im đi.
Vừa dứt lời, Lâm Tự Thành chỉ thấy thân dưới nhẹ hẫng, một dòng nước ấm ấm chảy ra... Thật muốn hạ sát thủ rồi sao!
Lâm Lỗi hô to:
- Biết rồi Mãnh ca. Đợi một chút tôi làm một bó củi, nấu một nồi nước sôi đã.
Lâm Tự Thành nghe xong, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt, hắn mang máng nhớ lại mình từng dạy Lâm Lỗi một cách giết rất tàn nhẫn...
Lâm Oánh hỏi:
- Lâm Lỗi, em lại muốn làm gì?
Lâm Lỗi cười hề hề:
- Không có gì, anh từng nói càng là đồ tốt càng phải giữ nguyên chất nguyên vị, tươi sống không gì sánh bằng mới ăn ngon. Loại thịt rừng cực phẩm như thế này, em cũng muốn thử cách mà hắn dạy. Nấu một nồi nước sôi, nhân lúc nó còn sống thả vào nồi, lúc này nó vẫn còn sống liền thừa cơ nhổ lông. Tuy làm vậy sẽ khiến một ít máu không chảy được, trong thịt còn mùi tanh, nhưng anh đã nói làm nam nhân thì phải ăn đồ còn mùi máu mới đúng. Lần này anh không có ở đây, em phải thử mới được...
Lâm Tự Thành nghe vậy hai mắt khẽ đảo suýt chút ngất đi, hận không thể tát mình trăm cái, lúc đó sao hắn lại như vậy? Vì sao phải dạy Lâm Lỗi những thứ này? Nếu hắn không dạy, hôm nay hắn không những có thể không chịu tội, còn có thể sống sót nữa...
Lâm Oánh mặt đầy ghét bỏ:
- Em làm vậy cũng quá tàn nhẫn rồi đó?
- Lần trước em cũng cho rằng như vậy quá tàn nhẫn, nhưng anh lại cứ nói em quá ẻo lả, không nam tính. Lần này hắn không có ở đây, vậy thì em phải làm đàn ông một lần, để hắn bớt xem thường em lại!
Lâm Lỗi nói xong nhóm lửa lên, lửa phừng lên, nước trong nồi cũng bắt đầu nổi bọt, Lâm Lỗi ngồi xổm bên cạnh canh chừng.
Lâm Tự Thành thì có cảm giác như là mỗi giây sống qua ngày. Hắn hầu như mỗi giây đều đang đếm, mỗi giây đều lặng lẽ cầu nguyện, cầu cho Lâm Lỗi thay đổi ý định, cầu cho mình có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà mắt thấy hơi nóng càng ngày càng nhiều lại không có chuyện gì xảy ra, Lâm Lỗi cười hì hì:
- Nước sôi rồi, em phải thử cảm giác nước sôi trụng gà!
Giờ phút này Lâm Tự Thành khóc thật rồi, khóc như mưa, phân nước tiểu đều dãi ra, dùng hết sức bình sinh giãy dụa. Nhưng căn bản không ăn thua gì.
Hắn vẫn bị Lâm Lỗi tóm lấy chuẩn bị ném vào nồi! Mắt thấy nước sôi nóng hôi hổi càng ngày càng gần, hơi nóng phà vào mặt như kim châm... Hắn hoảng sợ kêu gào, lại phát hiện không có ai nghe hiểu hắn. Sự bất lực, tuyệt vọng, không cam tâm như vậy... Nhưng lại vô lực thay đổi bất cứ chuyện gì.
Ngay lúc Lâm Lỗi sắp đem Lâm Tự Thành ném vào trong nồi...
- A Di Đà Phật, thí chủ, chậm đã.
Ngay lúc này một tiếng niệm phật vang lên.
Một tiếng phật hiệu này giống như âm trời dễ nghe, Lâm Tự Thành lần đầu phát hiện, hắn con mẹ nó yêu chết tên hòa thượng này! Chẳng qua khi Lâm Tự Thành nhìn lại, nhất thời bị dọa đến suýt chút nữa lại tè ra quần! Người nói không phải ai khác mà chính là tên hòa thượng lúc đó đã biến hắn thành phi long! Chính là hòa thượng đang ngồi trên tảng đá!
Lâm Lỗi cũng bị dọa giật nảy, hòa thượng vừa nãy vẫn không động đậy, sao lại đột ngột đến cạnh mình rồi?
Mà Hạ Mãnh lại cười vui vẻ, đi tới nói:
- Vị pháp sư này, xem ra ngài tỉnh rồi.
Phương Chính chắp tay, nói dứt khoát:
- A Di Đà Phật, thí chủ, vấn đề của ngài bần tăng biết, nhưng bần tăng không thể nói cho ngài.
Dứt lời, Hạ Mãnh không cười nổi nữa, nghiêm túc nói:
- Vị pháp sư này, mạng người quan trọng, còn xin ngài cho biết.
Phương Chính lắc đầu:
- Thí chủ quá lời, vị thí chủ ngài nói đến còn sống rất tốt, sao lại có thể gọi là mạng người quan trọng?
Sau đó cũng không nhìn Hạ Mãnh mà nói với Lâm Lỗi:
- Thí chủ, gà sống bỏ vào nước nóng không khỏi quá tàn nhẫn.
Lâm Lỗi khó chịu nói:
- Hòa thượng nhà cậu quản rộng quá rồi đó?
Phương Chính cười:
- Bần tăng chỉ quản việc nên quản.
Hạ Mãnh nói:
- Pháp sư, ngài nói cho tôi biết hướng đi của ông chủ tôi, tôi sẽ phóng sinh con gà này được không?
Lâm Lỗi hơi há miệng, cuối cùng không nói gì.
Phương Chính cười nói:
- Thí chủ, nếu như bần tăng không nói thì sao?
- Trời sắp tối rồi, chúng ta đều đói bụng, chỉ có thể hầm nó lên ăn tẩm bổ thôi.
Hạ Mãnh nhìn chòng chọc Phương Chính nói, bộ dạng tôi ăn chắc cậu rồi.
Phương Chính thì lại mỉm cười:
- Thí chủ nếu như ăn con gà này, sau này sẽ không gặp lại Lâm Tự Thành được nữa.
Nói dứt lời, sắc mặc Hạ Mãnh chợt biến, hung tợn nhìn chằm chằm Phương Chính nói:
- Là cậu bắt ông chủ nhà tôi đi đúng không?
Đồng thời, dao găm đã ra khỏi vỏ như hổ đói lộ nanh vuốt!
Phương Chính lại bất vi sở động, thản nhiên nói:
- Thí chủ, chúng ta nói chuyện về gà đi.
Đang nói Phương Chính giẫm chân một cái, tảng đá lớn dưới chân rắc một tiếng vỡ ra! Động tác rất nhỏ nhưng Hạ Mãnh lại thấy rất rõ!
Hạ Mãnh hít sâu, biết đã gặp được thứ dữ! Lời nói cũng nhẹ nhàng hơn:
- Không ăn cũng được, cho tôi một lí do không giết đi.
- Thí chủ muốn nghe lí do chính thức hay không chính thức?
Phương Chính hỏi lại.
Lâm Lỗi hiếu kỳ hỏi:
- Thế nào là không chính thức?
Phương Chính đáp:
- Con gà này không phải gà bình thường, biết thông linh, thông thạo nhiều loại vũ điệu, còn biết viết chữ, gà thần như vậy các người nói xem có nên ăn không?
- Nói nhảm...
Lâm Lỗi bĩu môi, căn bản không tin:
- Cậu nếu như nói vậy thì cũng không có ý nghĩa gì, con gà này tôi hầm lên là chắc rồi.
Lâm Oánh chợt hỏi:
- Vậy lí do chính thức là gì?
- Giống phi long này là động vật được bảo vệ cấp một quốc gia, các người ăn rồi, bần tăng nhìn thấy đi ra chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó có ngồi tù rục xương cũng đừng trách bần tăng không cứu các vị.
Phương Chính cười nói.
Vừa nói xong, Lâm Lỗi và Hạ Mãnh khó chịu như nuốt phải ruồi. Vốn cho rằng hòa thượng này thần thần bí bí, là một người bệnh thần kinh. Hiện giờ xem ra là một hòa thượng ranh ma! Vài ba câu đã tóm được nhược điểm của bọn họ.
Cứ như vậy thả phi long này đi? Lâm Lỗi không cam tâm!
Hạ Mãnh cũng không cam tâm, hắn còn trông cậy vào con gà này lợi dụng nó moi vài thông tin hữu dụng từ miệng Phương Chính mà?
Lâm Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hòa thượng, cậu nói nó thông linh, có thể chứng minh được không? Nếu như có thể chứng minh, như vậy tôi sẽ thả nó. Nếu chứng minh không được, cậu nói cho chúng ta biết anh tôi đi hướng nào, được không?
Lâm Lỗi bắt đầu giở trò khôn lỏi. Hắn thấy chỉ là con phi long mà thôi, làm sao biết nhảy múa viết chữ? Ván cược này hắn thắng chắc.
Lâm Oánh và Hạ Mãnh vừa nghe lập tức trừng to mắt nhìn hắn, trong lòng mắng to Lâm Lỗi đúng là ngớ ngẩn, loại đánh cược này kẻ đần mới cược với hắn! Nhưng mà...
Phương Chính cười mỉm nói:
- Có thể.
- Cái gì?
Lâm Lỗi và Hạ Mãnh ngẩn người, làm sao cũng không nghĩ tới hòa thượng này lại đáp ứng, có phải bị ngốc không? Liên tưởng tới dáng vẻ thần bí của hắn, ánh mắt nhìn Phương Chính càng thêm kỳ quái, còn có chút đồng tình.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~