Chương 363: Canh Nấm
- Lần này ngươi tuy là độ người hướng thiện lại gián tiếp cứu rất nhiều sinh linh, cho nên công đức không nhỏ. Có điều ta đề nghị, lần này đừng nên rút, tích giữ lại đến lúc sau rút một lúc. Bây giờ ngươi có ăn có uống, tượng Phật cũng có ba tượng, không thiếu vật vặt gì. Tích lũy tranh thủ rút món lớn.
Hệ thống nói.
Phương Chính nghĩ nghĩ, hệ thống nói xác thực có lý, bây giờ hắn mặc tăng y Nguyệt Bạch, giày Phổ Độ, tay cầm Phật châu, lại có ba bức tượng Phật, Đại Mộc Ngư, ăn uống có Vô Căn Tịnh Thủy, Linh mễ, Hàn Trúc... Xem ra tất cả đúng là không thiếu đồ lặt vặt gì. Đương nhiên không phải nói tất cả đồ nhỏ nhặt đều đầy đủ, mà là hắn càng thiếu đồ lớn hơn! Tích lũy công đức để rút giải lớn hơn vẫn rất cần thiết hơn.
Thế là Phương Chính nói:
- Được, vậy nghe ngươi đi.
Nói xong Phương Chính cất điện thoại, duỗi lưng nói:
- Tịnh Tâm, vẫn chưa có cơm sao? Vi sư đói bụng rồi.
- Sắp xong rồi đây sư phụ! Hôm nay sư huynh đệ bọn con cho người một kinh hỉ lớn!
Hồng Hài Nhi kêu lớn từ phòng bếp.
Phương Chính ngạc nhiên, kinh hỉ lớn? Mấy đứa này còn có thể làm ra cái gì kinh hỉ à? Phương Chính tò mò định xuống phòng bếp xem thử.
Kết quả Con sóc lập tức nhảy ra, giơ vuốt nhỏ như là chữ đại ngăn lại Phương Chính, nói:
- Sư phụ không thể nhìn nha. Phải đợi các sư huynh sư đệ làm xong mới có thể nhìn.
Phương Chính liếc nhìn, cửa phòng bếp đang đóng, Hầu Tử nằm sấp trên cửa sổ, toàn bộ đều ngăn lại, cái gì cũng không thấy. Nhìn mấy tiểu tử này thần thần bí bí, Phương Chính thật có hơi hiếu kỳ.
- Tịnh Khoan à, chúng ta thương lượng được không? Con nói cho vi sư nghe các con định làm gì đi?
Phương Chính ngồi xổm xuống lấy lòng Con sóc hỏi.
Kết quả là Con sóc căn bản không dính chiêu, oai phong lẫm liệt lắc đầu:
- Không nói! Các sư huynh đệ nói chuyện này nhất định không thể nói!
- Thật sự không thể nói?
Phương Chính cười lớn hỏi.
- Không thể nói!
Con sóc vô cùng kiên định nói.
- Thật không thể nói sao?
- Tuyệt đối không thể nói!
- Không thế nói cái gì?
- Không thể nói chúng con đang nấu canh nấm... Á, sư phụ người lừa con, oa oa... người không nghe gì hết, không nghe thấy gì hết!
Con sóc phát hiện bị lừa, thuận theo ống quần Phương Chính leo đến bên vai hắn, nắm lấy tai Phương Chính bắt đầu chơi xấu...
Phương Chính thấy thế bật cười ha ha, vội vàng dỗ ngọt:
- Ừ vi sư không nghe gì hết, haha...
Đúng lúc này, cửa phòng bếp mở ra, tiếp theo là một cỗ hương thơm ngào ngạt bay ra, Phương Chính ngửi thử, chỉ thấy ứa nước bọt. Xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy Hồng Hài Nhi bưng một cái chậu canh lớn đi ra, đồ ăn trong nồi có vàng có đỏ, đủ mọi màu sắc.
Hồng Hài Nhi đặt chậu lớn lên bàn, cười nói:
- Con đã biết Tịnh Khoan không đáng tin, quả nhiên bị người lừa gạt. Người đến đây xem thử, đây là thành quả cả buổi sáng của bọn con, đều là đồ ngon nha.
Con sóc nghe thế mặt nhỏ đỏ bừng, cũng may lông dài người ngoài cũng không thấy hắn đỏ mặt.
Phương Chính lại gần cẩn thận nhìn, sau đó bất lực hỏi:
- Tịnh Tâm, nấm này là ai hái?
- Bốn người bọn con cùng xuống núi, hái ở Thông Thiên Sơn đó, thế nào, nhìn đẹp không? Có thơm không? Ái chà, cái này sắc hương đầy đủ, ha ha...
Tịnh Tâm đắc ý cười nói.
Phương Chính cười:
- Đích thực là đẹp, mùi hương cũng thơm, như vậy các con tại sao lại nghĩ tới đi hái nấm?
Hồng Hài Nhi mặt nhỏ đỏ lên nói:
- Sư phụ, con đau bụng, đi nhà vệ sinh trước đã.
Nói xong liền chạy đi.
Phương Chính đành phải hỏi Con sóc, Hầu Tử và Độc Lang.
Độc Lang dựa vào bên bàn, chảy nước bọt nói:
- Sư đệ nói mấy ngày nay người mệt mỏi, hái ít nấm bồi bổ cho người.
- Ồ, thì ra là vậy.
Phương Chính cười tủm tỉm nhìn nồi nấm đầy đủ màu sắc. Hầu Tử, Con sóc, Độc Lang không hiểu Hồng Hài Nhi, nhưng Phương Chính hiểu rất rõ, thằng nhóc này tốt đến vậy sao? Đau lòng cho hắn? Nhóc đó tám phần là muốn hắn một ngụm canh đi về tây thiên thì có!
Có điều Phương Chính không nói gì, mà là cười nói:
- Cũng thật làm khó huynh đệ các con hiếu tâm như vậy, nếu đã là các con hiếu kính vi sư như vậy ta sẽ không khách khí.
Nói xong, Phương Chính thầm hỏi hệ thống:
- Hệ thống huynh, tăng y Nguyệt Bạch có thể giải độc không?
- Đương nhiên.
Hệ thống đáp.
Phương Chính lập tức vui vẻ, liền uống một ngụm, kết quả nghe hệ thống nói:
- Đương nhiên không giải được, quần áo là quần áo, có thể phòng được thương tổn bên ngoài, không ngăn được bên trong. Vấn đề này cậu cũng hỏi, cậu lớn lên kiểu gì vậy? Tốt nghiệp tiểu học à?
Phương Chính nghe vậy, mặt liền biến xanh, vừa vui vẻ liền quên mất, hệ thống đáng ghét này giỏi nhất là nói chuyện ngắt lời! Mà hắn dường như đã uống canh rồi...
- Hệ thống, sao ngươi không nói sớm? Ta uống rồi ngươi mới nói? Ngươi là muốn mạng của ta hả? Bần tăng cuối cùng đã hiểu được vì sao ngươi lại chọn ta, ngươi đã hố chết mấy đời trước, ngàn dặm xa xôi tới đây hố ta!
Phương Chính khóc không ra nước mắt.
- Nói sớm? Ta nói đã đủ sớm rồi, là do ngươi tham ăn còn trách ta? Đương nhiên ký chủ mấy đời trước của ta cũng chết khá sớm, nếu như ngươi cũng muốn giống bọn họ thì ta cũng không ngại đi tìm ký chủ khác.
- Xem như ngươi giỏi!
Phương Chính chỉ cảm thấy bụng đau không ngừng, vội vàng lần tràng hạt, động niệm thần thông, trong đầu xuất hiện vài chữ lớn:
- Bách độc bất xâm!
Quả nhiên sau đó cảm giác đau bụng liền biến mất.
Phương Chính lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mắng to hệ thống không ra gì, ngẩng đầu liền ngẩn người.
Chỉ thấy Độc Lang, Con sóc, Hầu Tử mỏi mắt nhìn hắn.
Độc Lang liếm mép hỏi:
- Sư phụ, chuyện đó... chúng con có thể thử không?
- Không thể!
Phương Chính quả quyết không cho, nồi canh nấm độc này suýt chút độc chết hắn rồi, vẫn phải dùng một viên Phật châu cùng lực Thần cảnh thông mới giải quyết được. Bọn nó đều uống, há chẳng phải hắn phải phí nhiều công đức và Phật châu chi lực hơn sao? Ngoài ra Phương Chính còn suy xét nhiều hơn...
- Sư phụ, không cần phải keo kiệt như thế chứ? Nồi canh nấm này nhìn rất thơm, cho bọn con thử chút thôi được không?
Hầu Tử vô cùng mong đợi nhìn Phương Chính.
Con sóc chạy tới, mở to mắt lấp lánh đáng yêu nói:
- Sư phụ, Hầu Tử và Độc Lang lớn như vậy, chắc chắn sẽ uống canh nhiều hơn con. Người xem con nhỏ như vậy, bụng nhỏ như thế uống không nhiều, không thì người cho con uống một ít đi?
Con sóc tiểu tử này vừa mở miệng nói đã bán hai sư huynh, lập tức nhận lại hai ánh mắt trừng hắn. Nhưng mà hắn căn bản không thèm để ý, vẫn mở to mắt đáng thương nhìn Phương Chính đầy mong ngóng.
Vậy mà...
Phương Chính nghiêm túc nói:
- Không được! Đây là sư đệ con hiếu kính vi sư, sao ta có thể cho người khác? Đương nhiên nếu như sư đệ con đồng ý cho các con uống, vi sư cũng không để ý cho các con uống.
Nói xong Phương Chính kêu lên:
- Tịnh Tâm, con có đồng ý chia sẻ nồi canh này cho các huynh đệ không?
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~