Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 364: Cây Nấm

Chương 364: Cây Nấm


         Hồng Hài Nhi trốn bên ngoài ngẩn người một lúc, sau đó gãi gãi đầu đi ra, vô thức muốn gật đầu. Tuy Phương Chính là tên quỷ xui xẻo, nhưng hắn thật ra càng muốn được tự do hơn, nếu như độc chết tên trọc này rồi đương nhiên là chuyện cực tốt.
Nhưng mà sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt đơn thuần mong đợi của Con sóc, Độc Lang, Hầu Tử. Hồng Hài Nhi phát hiện lời đến bên miệng lại không thốt ra được!
Trong đầu Hồng Hài Nhi từng hình ảnh hiện lên, Con sóc keo kiệt mang hạt thông cho hắn,hắn ăn vụng trúc của Hầu Tử, lại đổi lấy một trận tiếng cười. Độc Lang luôn không hợp với hắn, lười biếng nằm đó khi thấy hắn không vui liền cõng hắn chạy như bay ra ngoài, cuối cùng lại mệt le lưỡi sùi bọt mép...
Lúc này Phương Chính lại hỏi:
- Tịnh Tâm, con có muốn cho bọn họ cùng ăn canh nấm của con không?
Hồng Hài Nhi há hốc, cuối cùng lắc đầu nói:
- Đây là của con hiếu kính người, nếu như để người khác uống thì không có ý nghĩa gì. Đương nhiên nếu như các sư huynh đệ muốn uống, con có thể đi hái lại một ít nấu cái khác cho họ.
- Thật sao?
Con sóc đơn thuần lập tức phấn khởi kêu lên.
Hầu Tử cười lớn nói:
- Sư đệ đã nói thế thì ta nhịn vậy.
Độc Lang hất đầu, một bộ dáng ta không thèm nói:
- Không cho ăn thì không cho ăn, còn bịa lý do gì? Chẳng qua huynh có thể đợi đến lúc đó cũng có thể miễn cưỡng uống một ngụm, cho đệ chút mặt mũi.
Hồng Hài Nhi nghe vậy thở phào, nhìn Phương Chính.
Phương Chính cười lớn nói:
- Nếu đã như vậy vi sư sẽ không khách sáo nữa.
Nói xong ngồi đó uống từng ngụm canh nấm.
Hồng Hài Nhi đứng ngoài cửa nhìn thấy, mắt lấp lóe không an tâm, tựa như đang suy nghĩ gì đó, lại tựa như đang đấu tranh gì đó, nhưng cuối cùng không mở miệng ngăn cản.
Một nồi này cũng không nhiều, một mình Phương Chính cũng xử hết được, ăn sạch một giọt canh cũng không còn! Sau khi ăn xong, Phương Chính vỗ bụng nói:
- Tịnh Tâm, cùng vi sư ra ngoài một chút đi.
Nói xong Phương Chính đứng lên đi ra ngoài, Hồng Hài Nhi ngạc nhiên. Hắn là Yêu Vương, cái nào là nấm độc, cái nào không phải nấm độc đương nhiên biết rõ ràng. Một nồi nấm độc như vậy mà tên trọc ngốc có vẻ như không có chuyện gì! Làm sao có thể? Lẽ nào nấm độc trên thế giới này đều dịu dàng như thế? Độc phát chậm như vậy?
Cho dù Hồng Hài Nhi nghĩ thế nào thì vẫn ngoan ngoãn đi theo Phương Chính, đằng sau Hầu Tử vẻ mặt đau khổ dọn dẹp bàn, than thở nói:
- Sư phụ thật hẹp hòi, chừa lại một ít cho chúng ta cũng không được. Canh nấm thơm như vậy mà một miếng cũng không được uống, haiz... đều liếm sạch sẽ...
Con sóc và Độc Lang gật đầu đầy đồng cảm! Bọn họ đợi lâu như vậy, cơm cũng không ăn, kết quả một ngụm canh cũng không uống được, không vui tí nào!
Có điều có người còn không vui hơn!
Theo sau Phương Chính, Hồng Hài Nhi một lần lại một lần đếm trong lòng, đồng thời rên rỉ không thôi:
- Đây là có chuyện gì? Trên mạng đều nói ăn nấm độc lập tức chết mà? Làm sao trọc ngốc này vẫn không sao? Lẽ nào hắn biết có độc nên giải rồi? Không phải chứ...hắn cũng không cầm điện thoại tra mà...
Hồng Hài Nhi chỉ cho rằng Phương Chính không phải dạng học rộng tài cao gì, gặp chuyện trước tiên phải tìm trên mạng, sau đó mới dựa theo đó mà chém gió, lừa gạt dám huynh đệ ngốc kia.
Hắn nào biết được mặc dù rất nhiều tri thức của Phương Chính đều là từ trên mạng, nhưng Phương Chính là người thích tự hỏi ghi nhớ, đọc nhiều sách vở! Lại có thêm nhiều hệ thống pháp bảo phụ trợ, hắn sớm đạt tới cảnh giới vừa nhìn qua là không quên, ngày ngày kiên nhẫn tìm hiểu trên mạng lâu như vậy, đã sớm không còn là người trẻ tuổi cái gì cũng không biết. Chỉ khi gặp được tình huống mà mình không hiểu mới máy móc làm theo. Còn bình thường phần lớn hắn thật sự hiểu được.
Hồng Hài Nhi đi theo sau Phương Chính chỉ xem như Phương Chính không biết chuyện hắn làm nấm độc, tỏ vẻ nhẹ nhõm huýt sáo lanh lợi đi theo, trong khi đó âm thầm buồn bực: "Trọc ngốc này sao vẫn chưa trúng độc nhỉ?”
Nhưng Phương Chính vẫn không sao, hai người xuống núi, đi một mạch đến Thông Thiên Sơn, thẳng một đường lên núi Phương Chính đều không lên tiếng.
Hồng Hài Nhi thì hơi chột dạ, thầm nghĩ:
- Trọc ngốc này đến cùng dẫn mình tới đây làm gì?
Vào lúc này Phương Chính dừng lại, chỉ phía trước nói:
- Đồ đệ, trên cái cây đổ ở đằng trước có vài cây nấm, con đi nhặt đi.
Hồng Hài Nhi sửng sốt hỏi:
- Người cũng biết nấm sao?
Phương Chính cười nói:
- Đây là nấm ngọc hoàng, còn gọi là nấm đoạn, cũng có người gọi là nấm tròn, loại nấm này là một loại nấm ký sinh, nhìn giống cái quạt nhỏ, thường sinh trưởng ở trên các cành cây bị gãy đổ trong rừng rậm lớn. Cái cây đằng trước là cây đoạn, nấm đó chính là nấm ngọc hoàng.
Hồng Hài Nhi nghe xong trong lòng run lên, song vẫn không nói gì, ngoan ngoãn đi qua hái nấm.
Phương Chính cũng không nói gì, tiếp tục đi, đi được không xa chợt chỉ vào dưới một thân cây không xa:
- Đồ đệ, đi hái cây nấm kia đi.
- Sư phụ, đây là nấm gì?
Hồng Hài Nhi trong lòng có quỷ, cố ý thử xem Phương Chính có hiểu về nấm thật không.
Phương Chính cười nói:
- Đây là nấm đầu khỉ, một trong ba loại nấm lớn ở Đông Bắc. Loại nấm này thường phát triển trên các gốc cây, vì hình dáng đặc biệt giống đầu khỉ, cho nên gọi là nấm đầu khỉ. Mặc dù nấm đầu khỉ ở phương nam, nhưng nói về giá trị dinh dưỡng thì nấm đầu khỉ ở phương bắc càng cao hơn một bậc, hoàn toàn không thể so. Vì thế, Đông Bắc lại được gọi là quê hương của nấm đầu khỉ! Nấm đầu khỉ là đồ tốt, vô cùng bổ dưỡng, tác dụng đặc biệt nổi bật là chữa các bệnh về dạ dày, đặc biệt rất tốt với tiêu hóa, tá tràng, thận, hơn nữa còn có thể phòng chống ung thư. Cái này tuyệt đối là đồ tốt.
Hồng Hài Nhi nghe vậy trong lòng run lên, trọc ngốc này sao lại hiểu biết về nấm nhiều như vậy? Hắn rõ ràng không có tìm kiếm trên điện thoại mà? Hồng Hài Nhi tuy trong lòng vô cùng lo sợ, trên mặt không có biểu cảm gì, ngoan ngoãn đi hái nấm đầu khỉ. Đang muốn quay về... Lại nghe Phương Chính nói:
- Nấm đầu khỉ có một đặc điểm mọc đối xứng, con có thể đi tìm dưới gốc cây khô, đối diện trên cây nhất định còn có một cái nấm đầu khỉ nữa. Tịnh Tâm, con đi xem thử xem.
Hồng Hài Nhi nhìn Phương Chính đầy nghi ngờ, sau đó đi qua, quả thật ở cây đối diện cũng tìm thấy một cái nấm đầu khỉ!
Lúc này Hồng Hài Nhi cuối cùng cũng hiểu, trọc ngốc này không phải hoàn toàn không biết gì về nấm, ngược lại còn vô cùng tinh thông!
Nghĩ đến đây Hồng Hài Nhi không lên tiếng, nhặt nấm, im lặng đứng sau lưng Phương Chính.
Phương Chính cũng không nói gì mà dẫn theo Hồng Hài Nhi tiếp tục đi về phía trước. Một đường này đi không vội vã, nhoáng cái những nơi Phương Chính đi ngang qua, các cây nấm đều bị hắn nói rõ cái nào có độc, cái nào ăn ngon, hoàn cảnh sống của từng loại nấm. Đã vậy còn rất chu đáo, không sót chỗ nào!
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất