Chương 365: Len Lén
Mới đầu Hồng Hài Nhi còn giữ tâm lý may mắn, cho là Phương Chính chỉ biết vài cây nấm. Nhưng bây giờ hắn phát hiện nấm mà Phương Chính chỉ ra, có một phần là nấm độc hắn đã dùng, hắn biết được một vài thứ...
Phương Chính đi một đường chỉ ra hơn năm mươi loại nấm, trong đó phần lớn đều là nấm độc, đặc biệt là loại cuối cùng càng làm Hồng Hài Nhi nhớ kỹ.
- Tán nấm màu đỏ này còn có chấm nâu đen, màu sắc sặc sỡ đẹp đẽ, gọi là nấm mào gà. Loại nấm này thịt dày,mọi người nhìn thấy thèm chảy nước bọt. Nhưng mà tốt nhất đừng đụng vào nó, có một số người da bị dị ứng, đụng vào sẽ sưng đỏ vì trúng độc. Loại nấm vô cùng độc này là độc vương trong tất cả loại nấm. Trong tự nhiên chính là như vậy, đồ càng đẹp sẽ càng dễ dàng chứa kịch độc. Không nói là cứng rắn nhưng cũng thích hợp với đa số động thực vật.
Phương Chính đủng đỉnh nói.
Mặt Hồng Hài Nhi đỏ thẫm, vì hôm nay trong canh hắn nấu lượng lớn nấm mào gà, này là sợ Phương Chính không chết! Bây giờ bị Phương Chính chỉ ra, Hồng Hài Nhi biết trốn không thoát, cũng không trốn nữa, ngẩng đầu nói:
- Sư phụ, người đã biết canh nấm có độc vì sao còn uống?
Phương Chính dừng bước, Hồng Hài Nhi căng thẳng, tâm nói:
- Xong rồi, trọc ngốc này không chừng muốn niệm một năm kinh văn... Ôi, tới thì tới đi, chỉ cần không chết, một năm sau lại là một yêu vương!
Phương Chính thấy trong mắt Hồng Hài Nhi lóe lên lệ khí, trong lòng cảm khái vô vàn.
Hồng Hài Nhi dù gì cũng là Yêu vương, cho dù bình thường hắn giả đáng yêu, vờ phục tùng. Thực tế bên trong vẫn như cũ làm việc không từ thủ đoạn nào, chỉ cần có kết quả, không quan tâm quá trình. Nhưng Phương Chính cũng biết, Hồng Hài Nhi không phải là không có thuốc chữa. Nếu không cũng sẽ không chủ động đi làm mưa xuống, cũng sẽ không chủ động đi giúp người.
Chỉ là thói quen hình thành trong sinh mệnh rất dài của hắn. không thể nào trong thời gian ngắn có thể sửa đổi, chỉ có thể từ từ mà làm.
Thế là Phương Chính cười nói:
- Vi sư hỏi con, con thật sự muốn độc chết vi sư hay là không biết nấm có độc?
Hồng Hài Nhi ngây người, ánh mắt âm tình bất định lóe lên, nhìn Phương Chính từng chữ hỏi:
- Sư phụ, nếu như con nói con không biết nấm có độc, người tin không?
Hỏi xong, Hồng Hài Nhi liền thấy hối hận, ở chung lâu như vậy hắn sớm hiểu được một chuyện, Phương Chính chắc chắn không phải kẻ đần! Ngược lại rất thông minh, nhìn thấu được rất nhiều chuyện, hắn tin chắc chuyện này Phương Chính cũng hiểu hết rõ ràng.
Phương Chính vỗ vỗ đầu Hồng Hài Nhi nói:
- Con là đồ đệ của bần tăng, lời con nói bần tăng không tin còn có thể tin ai đây? Đi thôi, hái thêm ít nấm, tối hôm nay cũng nấu một nồi canh nấm cho các sư huynh đệ con. Nếu không bọn nó lại giở chứng bụng dạ hẹp hòi. Vi sư cũng không thể để bọn nó cảm thấy ta bên trọng bên khinh.
Nói xong Phương Chính bước đi, thuận tay nhặt lên cây nấm dưới đất...
Nhìn bóng lưng Phương Chính, Hồng Hài Nhi sững sờ tại chỗ, Chuyện này cứ thế cho qua ư? Vậy cũng... quá dễ lừa bịp rồi...
Đi theo sau Phương Chính, Hồng Hài Nhi vẫn im lặng không nói, khi Phương Chính hái cây nấm thứ ba, Hồng Hài Nhi rốt cục ngừng lại, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, thật ra thì con muốn độc chết người...
Phương Chính cả người khẽ run, dừng lại một chút, sao đó nhẹ nhàng trả lời một câu:
- À.
Sau đó tiếp tục đi hái nấm.
Hồng Hài Nhi nhìn theo, mặt đần ra, trọc ngốc này thế mà không phạt hắn sao? Lại không niệm kinh? Thậm chí ngay cả trách mắng hắn cũng không nói? Cái này không hợp logic lắm! Nhưng mà Phương Chính càng không nói gì, Hồng Hài Nhi lại càng lo sợ. Hắn cũng không biết vì sao lại lo sợ, chính là bất luận ra sao cũng không giống như trước đây, qua loa vượt qua... Loại cảm giác này khiến lòng hắn rất khó chịu, không được tự nhiên. Nhìn lưng Phương Chính, trong lòng còn có chút chua xót... Lẽ nào hắn bỏ mình rồi sao? Ngay cả quở trách cũng không muốn nói nữa?
Hồng Hài Nhi cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ này, nhưng mà ý nghĩ này một khi nhảy ra liền không thể ngăn lại, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, sau vài phút đã đạt đỉnh điểm, Hồng Hài Nhi không nhìn được nữa kêu lên:
- Sư phụ, lẽ nào người không muốn trách mắng con sao? Không phải nên niệm kinh giáo huấn con sao?
Cuối cùng Phương Chính dừng lại, thản nhiên nói:
- Tại sao con cảm thấy ta nên trách mắng con, nên niệm kinh giáo huấn con?
- Con đã muốn độc chết người rồi, con làm chuyện sai như vậy, người không quan tâm không hỏi đến ư?
Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính nghe vậy bỗng bật cười, xoay người nhìn Hồng Hài Nhi cười lớn, tiếp tục hỏi:
- Mắng con, niệm kinh dạy dỗ con mục đích để làm gì?
- A...
Hồng Hài Nhi đúng là bị hỏi khó, không biết đáp thế nào.
Phương Chính cười:
- Trách mắng cũng được, giáo huấn cũng tốt, chỉ là để con hiểu được mình làm sai mà thôi. Con đã biết mình sai rồi thì tại sao ta phải trách mắng con? Tại sao phải giáo huấn con? Đây không phải vẽ thêm chuyện sao?
- Á...
Hồng Hài Nhi lại đứng ngốc ra.
Phương Chính ngẩng đầu nhìn trời:
- Đương nhiên, nếu như con muốn nghe kinh văn, vi sư rất nguyện ý niệm vài câu. Muốn nghe không?
- A, trời không còn sớm nữa, người xem, chúng ta còn phải chuẩn bị canh nấm cho buổi tối. Chúng ta bận như vậy vẫn là đừng niệm thì hơn.
Hồng Hài Nhi thấy Phương Chính không giận liền thở phào, vội vàng nói.
Phương Chính đưa tay đánh sau ót Hồng Hài Nhi một cái, cười mắng:
- Nếu đã như vậy còn không đi hái nấm đi.
- Dạ!
Hồng Hài Nhi lần này không giận, nhếch miệng cười rồi vụt chạy ra, vừa hái vừa cười.
Phương Chính đằng sau yên lặng nhìn Hồng Hài Nhi bộ dạng ngốc nghếch, cũng ngây ngô cười theo.
Không lâu sau Hầu Tử, Độc Lang, Con sóc cũng chạy đến, thấy Hồng Hài Nhi đang hái nấm lập tức gia nhập đội quân hái nấm. Nhất thời nấm lung tung gì cũng hái.
Vào lúc này, thanh âm của Con sóc vang lên từ phía sau:
- Sư phụ, con tìm được một cây nấm lớn thật đẹp!
Phương Chính quay đầu nhìn chỉ thấy một cái nấm thật lớn loạng choạng chạy đến! Cây nấm này lớn khoảng hai bàn tay to! Cây nấm một đường chạy tới trước mặt Phương Chính, sau đó đầu Con sóc từ phía sau cây nấm ló ra, hóa ra là Con sóc khiêng cây nấm lớn chạy tới.
Phương Chính nhìn cây nấm đỏ rực, vô ngữ hỏi:
- Tịnh Khoan, sao con lại mang cây nấm lớn như vậy về đây?
Con sóc nói vẻ đương nhiên:
- Tứ sư đệ buổi sáng đi hái nấm có loại này mà, có điều cây của con còn lớn hơn! So với của hắn nhìn đẹp hơn nhiều... Ngửi cũng không tệ. Sao hả sư phụ? Người không thích ăn sao? Nhưng mà lúc trưa người ăn rất ngon mà?
Phương Chính và Hồng Hài Nhi liền có hơi xấu hổ, việc này phải giải thích thế nào đây? Thế là Phương Chính im lặng cầm rổ đựng nấm qua, lấy hết tất cả nấm sặc sỡ đủ màu mọi người hái, sau đó một đường vừa đi vừa lén lút ném đi...
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~