Chương 374: Mua Thuốc Lá
Ăn sáng xong, Phương Chính dẫn Độc Lang đi theo Vương Khôn ra ngoài. Qua mấy ngã rẽ, đến trước cửa trường học thì thấy một đám thiếu nam thiếu nữ tụ tập. Vương Khôn vừa đến lập tức dẫn tới một loạt tiếng hô ầm ĩ, Vương Khôn vô thức muốn hất mặt làm màu, kết quả...
- Là con chó trắng to biết đánh bóng rổ kia kìa!
- Dâm lang cướp bóng của Trần Vỹ!
- Há, cậu mới là dâm cẩu, không được mắng thần tượng của tôi.
“...”
Sau đó một đám nam nữ ào ào chạy tới, sau đó từ bên cạnh Vương Khôn chạy qua, Vương Khôn xoa xoa mũi ngóc đầu nhìn trời, thật xấu hổ...
Phía sau, Phương Chính càng xấu hổ hơn, một đám thiếu nữ trải qua việc hôm qua không thể không thích. Độc Lang vốn dĩ rất đẹp, tư thế oai hùng hiên ngang, con trai nhìn thì thấy ngầu, con gái nhìn thì càng thích. Nhưng mà Độc Lang quá to, ít nhiều vẫn khiến người e sợ, thế là cả đám thiếu niên vì thể hiện mình không ngán gì, vây quanh Độc Lang nhìn ngó chỉ trỏ, bình phẩm các kiểu từ đầu đến chân.
Mấy cô gái có hơi sợ, thế là vây quanh chủ của Độc Lang, Phương Chính.
Phương Chính tương đối có vẻ dễ tiếp cận hơn so với Độc Lang, hơn nữa cũng rất đẹp trai!
- Đại sư, con chó này là ngài nuôi à?
- A Di Đà Phật, đúng...
Phương Chính trả lời.
- Đại sư, chó này thật đẹp, là giống gì vậy?
Phương Chính trong lòng trợn mắt, hắn làm sao biết được Độc Lang là giống gì? Sói hoang trong núi? Chó vườn Trung Hoa? Samoyed?
Cũng may cô gái hỏi cũng chỉ là hỏi chơi, không cần Phương Chính đánh trống lảng, người ta đã ném tới câu hỏi thứ hai:
- Đại sư, chó này ngài mua ở đâu vậy?
- Chó của đại sư huấn luyện như thế nào vậy?
- Đại sư, sao nó to như vậy?
- Đại sư...
- Đại sư...
Phương Chính chỉ cảm thấy cả bầy vịt xung quanh đầu mình, kêu cạp cạp không ngừng. lần nữa có cảm giác bị các nữ diễn viên trong đoàn làm phim vây quanh tấn công. Cảm giác bốn phía là hơi thở tuổi trẻ, ngửi mùi hương của mái tóc thoang thoảng, Phương Chính tuy rằng còn chưa đến mức tâm viên ý mã, nhưng suy cho cùng là người trẻ tuổi, khí tức vượng, bị một đám thiếu nữ lôi lôi kéo kéo, mặt cũng đỏ bừng, hắn lại xấu hổ...
Nhìn thấy Phương Chính mặt đỏ lên, đám thiếu nữ giống như khám phá ra đại lục mới, một hòa thượng đẹp trai, sáng sủa gọn gàng bị bọn họ lôi kéo mấy lần đã đỏ mặt rồi! Cũng thanh thuần quá đi?
Thế là đám thiếu nữ bắt đầu càng không đàng hoàng, phóng qua ánh mắt, cười một cái, kéo một cái các kiểu... Sau đó liền thấy Phương Chính đỏ từ mặt lan đến cổ, lập tức từng người cười ngả nghiêng.
Phương Chính biết hắn đây là bị một đám nữ lưu manh trêu ghẹo! Vội vàng tìm đường thoát ra để Vương Khôn cứu mạng.
Bọn Vương Khôn sớm đã ghen tị gần chết, nhất là Vương Khôn, hắn phóng người trên sân bóng cũng chưa từng được đâĩ ngộ này! Bình thường đều là hắn tìm cơ hội trêu chọc nữ sinh, còn chưa được các nữ sinh vây quanh trêu ghẹo đâu. Nếu không phải hôm qua được Phương Chính khuyên bảo, trong lòng cảm kích, đã sớm đi qua phá rối rồi.
Thấy Phương Chính cầu cứu, Vương Khôn ra lệnh một tiếng, cả đám thiếu niên vội xông qua, xen vào ngắt lời cản người...
Phương Chính thuận lợi chạy thoát, đứng bên cạnh Vương Khôn cười khổ nói:
- Bạn học của cậu thật hung mãnh!
Vương Khôn nhăn mặt nói:
- Ngài đây là khoe khoang lộ liễu ra mặt!
Phương Chính:
“...”
Đùa giỡn ồn ào một hồi, cả đám người lại đi đến sân bóng rổ ở khu cư xá xưởng thuốc lá. Trần Vỹ, Vương Khôn hai người trừng mắt nhìn nhau, giống như mắt ai to hơn thì càng lợi hại hơn, sau đó dùng bóng để phân định, một trận chiến nổ ra lần nữa. Đội cổ vũ nữ ngồi ở sau lưng đội dự bị, reo hò ầm ĩ, nhất thời Phương Chính dường như quay lại khoảng thời gian đi học năm ấy, hình ảnh trẻ trung, nhiệt huyết của tuổi trẻ, đáng tiếc... hắn là một hòa thượng!
Những việc thật sự khiến hắn nhiệt huyết sôi trào năm đó bây giờ lại không có quá nhiều liên quan với hắn.
Cùng lúc đó, ở trên lầu, màn cửa sổ vẫn luôn khép từ từ hé ra, một gương mặt tái nhợt xuất hiện. Khi thấy trên sân bóng rổ, trên mặt có thêm ý cười, trong mắt nhiều hơn một tia ao ước... Hắn chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, tựa như bóng rổ là toàn bộ mạng sống của hắn.
Cũng khi đó trong phòng khách.
- Mấy đứa khỉ gió này sao lại đến nữa rồi!
Lỗ Huy đang ngồi trên ghế phát sầu vì bệnh của con dụi điếu thuốc, vụt đứng dậy chuẩn bị ra đuổi người.
Tô Vân ngồi bên cạnh kéo lại trừng mắt nhìn Lỗ Huy:
- Anh hung dữ cái gì? Mau đi xem Tiểu Chính!
Lỗ Huy nhíu mày, song vẫn là len lén mở cửa phòng Tiểu Chính, chỉ thấy Lỗ Chính hầu như nằm bất động trên giường, lúc này lại ngồi trước cửa sổ không nhúc nhích, tập trung tinh thần nhìn bên ngoài.
- Đây là môn thể thao Tiểu Chính thích nhất cũng là yêu thích nhất. Chân của nó không thể cử động, Nó khát khao trở lại sân bóng cỡ nào. Bây giờ nó không thể chơi bóng nữa, lẽ nào đến cả quyền xem bóng anh cũng tước đi sao?
Tô Vân nhỏ giọng quát.
Lỗ Huy cúi đầu nói:
- Anh sợ những đứa trẻ kia kích thích đến nó, vốn dĩ nó cũng có thể chạy nhảy, bây giờ chỉ có thể nhìn, sự chênh lệch như vậy... Anh sợ...
- Em tin tưởng Tiểu Chính.
Tô Vân nói chắc như đinh đóng cột.
Lỗ Huy thở ra một hơi, xoay người muosn đi ra
- Anh làm gì vậy?
Tô Vân hỏi.
Lỗ Huy nhìn nhìn Tô Vân nói:
- Ra ngoài đi dạo một chút...
Lần trước Lỗ Huy cũng nói như vậy, kết quả là đuổi người đi, lần này Tô Vân sống chết không đồng ý, nhưng mà Lỗ Huy cố chấp muốn đi Tô Vân cũng không ngăn được, chỉ có thể vừa giận vừa gấp, không có cách nào.
- Dừng dừng dừng... ông chú đó lại tới kìa!
Đang chơi trên sân bóng bỗng nhiên có người kêu lớn lên.
Bọn người Vương Khôn, Trần Vỹ lập tức ngừng lại, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ và không vui nhìn Lỗ Huy đang đi tới.
Trên lầu, Lỗ Chính cau mày, trong mắt lóe lên một tia đau buồn nhàn nhạt...
Lúc này, Lỗ Huy quay đầu nhìn Lỗ Chính trên lầu một chút, sau đó lại xoay người đi đến sân bóng rổ.
- Chú à, bọn tôi chỉ chơi bóng rổ, chú không cần mỗi ngày đều đến nhìn bọn tôi chứ?
Vương Khôn có chút bó tay kêu lên.
Lỗ Huy không nói gì, sắp tới sân bóng rổ thì đổi hướng bên cạnh, thản nhiên nói:
- Tôi đi mua thuốc lá, có liên quan gì tới các cậu sao?
Nói xong Lỗ Huy đi mất...
Đám người Vương Khôn Trần Vỹ sửng sốt, Trần Vỹ gãi gãi đầu nói:
- Vậy là sao ta?
- Cậu là heo à! Có nghĩa là ông ấy mặc kệ bọn mình chơi bóng! Đệt! Bắt đầu thôi!
Vương Khôn nói xong, gào lên một tiếng.
Trần Vỹ lấy lại tinh thần cười lên, những người khác cũng cười, trận đấu vốn dĩ đang dừng lần nữa bắt đầu! Bóng rổ bay lượn,
thiếu niên chạy nhảy tới lui, tiếng hét của các thiếu nữ không dứt bên tai, lúc này san bóng rổ càng kịch liệt hơn...
Lỗ Chính ở lầu hai thấy Lỗ Huy đi ra sân bóng, ban đầu cho rằng đội bóng lại bị đuổi đi, đã chuẩn bị quay lại trên giường. Kết quả vừa mới xoay người liền nghe tiếng hoan hô nhiệt liệt bên ngoài, xoay lại nhìn, mắt lập tức sáng lên, sau đó nở nụ cười.
Phía sau, Tô Vân đã sớm đi đến, nhìn thấy cũng cười lên, đã lâu như vậy rồi cô mới thấy Lỗ Chính cười, nụ cười này thật đẹp...
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~