Chương 375: Hoá Duyên
Cùng lúc này Phương Chính ở bên cạnh sân bóng rổ cũng nhìn lên lầu hai.
Trước đó Lỗ Huy xoay đầu, hắn cũng thuận theo ánh mắt Lỗ Huy nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy một ánh mắt khát vọng từ sau khe hở màn cửa kia. Phương Chính mở thiên nhãn đảo qua, một mảnh trống rỗng... Lại mở tuệ nhãn, trên đầu đối phương không có hoa sen, chỉ có một đoàn kim quang, mục tiêu thình lình chỉ vào Phương Chính!
Phương Chính thấy thế liền nở nụ cười, hắn biết đây mới là mục tiêu nhiệm vụ của hắn! Cơ duyên của đối phương cũng đều nằm trên người hắn!
Trận bóng rổ này khí thế hừng hực, đôi bên ngươi tới ta đi, chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng Vương Khôn lấy một điểm suýt nữa thắng đội Trần Vỹ, có điều ở giữa lại bị Trần Vỹ cản bóng hai lần. Kể từ đó hai người đều chiếm ưu thế, vẫn không ai phục ai, tiếp tục ước chiến ngày mai đấu tiếp!
Phương Chính cũng nhìn ra, Vương Khôn và Trần Vỹ tuy rằng hô hào rất dữ, thực ra chỉ là tìm một lý do lôi kéo mấy em gái cổ vũ trợ uy cho mình, tiện thể thỏa mãn việc chơi bóng mà thôi... Đối với việc này Phương Chính chỉ cười cười không nói gì.
- Đại sư, hôm nay chơi thật vui, chúng ta đi ăn cơm, ngài đi cùng không?
Vương Khôn lau mồ hôi trên mặt, hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Bần tăng đi dạo ở gần đây, các thí chủ đi chơi đi.
Đám người Vương Khôn là muốn đi cọ cơm ở tiệm, một đám trẻ ranh to xác đương nhiên là ăn gà vịt thịt cá, suy cho cùng Phương Chính đi theo có chút không tiện.
Vương Khôn cũng hiểu việc này, trộm đưa cho Phương Chính 100 đồng nói:
- Đại sư, tôi biết ngài nghèo, ngài cũng không đi hóa duyên phải không? Cái này ngài có thể cầm chứ? Muốn ăn cái gì thì mua ăn, vậy ha.. Tối nay gặp ở cửa nhà tôi.
Nói xong Vương Khôn kêu gọi những người khác cùng nhau rời đi.
Mấy cô gái thấy Phương Chính không đi theo, đều có chút thất vọng. Theo bọn họ thấy, trêu chọc Phương Chính, nhìn chó trắng to vui hơn nghe bọn kia chém gió nhiều.
Người chơi bóng đi hết rồi, màn cửa lầu hai cũng lặng lẽ kéo lại.
Phương Chính cười cười đi về hướng cửa tòa nhà.
- Sư phụ, chúng ta đi làm gì? Lúc này không phải nên đi ăn một bữa no nê sao?
Độc Lang kêu lên.
Phương Chính nói:
- Con chỉ biết ăn, còn muốn về núi không?
Độc Lang vội vã gật đầu:
- Muốn! Xuống núi mặc dù mới mẻ nhưng cảm giác thật phức tạp, không thoải mái tự tại như ở trên núi.
- Quy củ ở xã hội con người chắc chắn nhiều hơn trên núi, cho nên mới có người vì tránh đi trói buộc của thế gian mà trốn lên rừng sâu núi thẳm. Còn con là vì không thích ứng được mà thôi, được rồi, đi thôi. Người trên lầu hẳn là mục tiêu lần này của bần tăng. Làm xong nhiệm vụ chúng ta liền trở về được rồi.
Phương Chính nói.
- Tốt quá!
Độc Lang thật sự không thích ứng với xã hội loài người, ở trên núi, nó có thể chạy loạn khắp nơi, vào thôn cũng có thể làm loạn từng nhà. Nhưng mà ở trong thành phố, cơ bản nó sẽ không rời xa Phương Chính hơn mười bước, luôn sợ cách hơi xa thì sẽ lạc mất ngay trong thành phố như mê cung này. Quan trọng hơn là, trên núi không lo ăn uống, xuống núi cái gì cũng cần tiền. Mà bọn họ có vẻ như thiếu nhất chính là tiền... Đến ăn cơm cũng là vấn đề nói gì tới tự tại?
Đứng trước cửa phòng 203, Phương Chính nghĩ nghĩ, gõ cửa.
- Ai đó?
Một giọng nam mang theo vài phần không kiên nhẫn vang lên, sau đó cửa nhà mở ra, Lỗ Huy gương mặt sầu lo xuất hiện.
Lỗ Huy vừa ngẩng đầu liền thấy một vị hòa thượng trẻ mặc tăng y màu trắng đứng trước cửa, bên cạnh còn có một con sói to như con bê con, có chút dọa người. Nhưng mà hòa thượng trẻ này lại là ngươi thanh mục tú, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, ấm áp nhã nhặn như ngọc làm lòng người có chút ấm áp.
Nhưng Lỗ Huy càng nhíu chặt mày hỏi:
- Có chuyện gì?
Phương Chính chắp tay nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng từ phương Bắc một đường tới đây, có hơi đói bụng, muốn xin một bữa cơm chay.
- Ầm!
Cửa nhà đóng sầm lại.
Phương Chính lúng túng đứng đó, hắn đây là lần đầu tiên hóa duyên thực thụ, trước đây ở Nhất Chỉ thôn, đi theo Nhất Chỉ thiền sư hóa duyên trong thôn cũng không thể gọi là hóa duyên, nhiều lắm cũng là lấy đồ trong nhà mình mà thôi.
Bây giờ lần đầu mở miệng quả nhiên ăn cửa sập vào mặt.
Độc Lang thấy Phương Chính xấu hổ, cười trộm không thôi, Phương Chính vỗ vỗ đầu Độc Lang:
- Trưa nay con không có cơm ăn.
Độc Lang:
“...”
- Sư phụ, đây cũng không thể trách con mà?
Độc Lang oan ức nói.
Phương Chính nói:
- Không trách con, cho nên chỉ là buổi trưa không có cơm, nếu như trách con tối cũng không có.
Độc Lang khóc thầm, Độc Lang thấy Phương Chính bị đóng cửa không tiếp cũng không đi, hiếu kỳ hỏi:
- Sư phụ, chúng ta còn không đi sao? Người ta cũng đã đóng cửa rồi.
Phương Chính cười nói:
- Cửa sẽ mở thôi.
Độc Lang không hiểu lắm...
Trong nhà.
- Lỗ Huy, ai vậy?
Tô Vân từ phòng bếp đi ra tò mò hỏi.
- Một hòa thượng giả, còn nói là hóa duyên gì đó...
Lỗ Huy không kiên nhẫn nói...
- Hòa thượng hóa duyên?
Tô Vân cũng ngạc nhiên, bây giờ hòa thượng xuống núi hóa duyên rất ít thấy, bởi vì đa số hòa thượng trong chùa đều được nhà nước phát tiền, còn có tín đồ cúng bái, mỗi ngày trải qua rất tốt.
- Ừ, hiện giờ hòa thượng sống rất tự tại, lấy đâu ra mà hóa duyên? Còn không phải lừa đảo sao??
Lỗ Huy nói.
Tô Vân cau mày nói:
- Lỗ Huy, trước đừng vội nhận xét, nhìn thử rồi nói. Nếu như là hòa thượng thật cho hắn một ít tiền, cũng xem như tích phúc cho con đi.
Lỗ Chính muốn nói gì đó, cuối cùng nhìn thoáng cửa phòng Lỗ Chính, không nói gì nữa.
Tô Vân thấy vậy mới mở cửa nhà, quả nhiên, ngoài cửa có một hòa thượng trẻ mặt mũi trắng trẻo thích mắt. Tô Vân cười nói:
- Vị pháp sư này là muốn hóa duyên sao? Không biết muốn hóa duyên cái gì?
Phương Chính cười khẽ nói:
- Bần tăng chỉ muốn xin một bữa cơm chay, một ngụm nước uống là được.
Tô Vân nghe xong trong lòng cũng nhẹ nhõm, không phải muốn tiền là được. Nếu muốn tiền thì tám phần là lừa đảo rồi! Vị hòa thượng trẻ này sáng sủa hiền lành như vậy, nếu như là kẻ lừa đảo, Tô Vân làm một người mẹ thế nhưng phải khó chịu một thời gian rồi.
Tô Vân vội né người qua nói:
- Như thế à, chúng ta cũng mới chuẩn bị ăn cơm, mời vào.
Phương Chính nói Lỗ Huy cũng nghe rõ ràng, chẳng qua hắn vẫn không cho rằng Phương Chính thật sự đến xin bữa cơm chay, luôn có cảm giác đối phương là đến đòi tiền. Hòa thượng giả như vậy hắn gặp phải ở ngoài đường không ít. Có điều mang theo chó đi lừa đảo, tới cửa lừa gạt vẫn là lần đầu gặp. Lỗ Huy cũng không nói gì, chỉ yên lặng ở bên cạnh nhìn, chỉ cần Phương Chính nhắc đến tiền, hoặc Tô Vân đưa tiền, hắn lập tức đuổi hòa thượng này ra! Một đồng tiền cũng không cho. Làm hắn bực mình thì còn muốn báo cảnh sát bắt người!
Phương Chính không biết Lỗ Huy đang nghĩ cái gì, có thể đi vào là được, mang theo Độc Lang đi vào nhà, theo Tô Vân chỉ mà ngồi xuống.
Tô Vân rót cho Phương Chính một cốc nước, Phương Chính lập tức uống một ngụm, hắn khát thật đó, ở bên dưới cả buổi phơi nắng xem bóng, không khát mới là lạ. Còn một nửa rót vào miệng Độc Lang, Độc Lang chóp chép miệng, còn muốn uống nữa..
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~