Chương 376: Phật Trong Lòng Phương Chính
Tô Vân bật cười, lấy một chậu nước nhỏ để dưới đất, Độc Lang vội vàng chạy qua uống lấy uống để, tiếng liếm nước phát ra không nhỏ.
Tô Vân vội đi vào bếp làm cơm, nhất thời trong phòng khách chỉ còn Phương Chính vẻ mặt hiền lành cùng với Lỗ Huy mặt cau mày có lạnh lùng, không khí trong phòng nháy mắt có hơi lúng túng.
Ngồi một hồi lâu, Lỗ Huy cuối cùng mở miệng:
- Hòa thượng trẻ, vừa nãy ngài ở dưới lầu xem bóng rổ đúng không? Hôm qua ngài cũng ở đó nhỉ?
Phương Chính khẽ gật đầu đáp:
- Bần tăng quả thật có ở đó.
- Ngài có thời gian không ăn chay niệm phật, đi xem thi đấu cái gì?
Lỗ Chính cười lạnh, trong mắt hắn, hòa thượng này tám phần là hòa thượng giả, coi như là hòa thượng thật cũng rõ ràng là hòa thượng không đàng hoàng, nếu không thì làm sao có thời gian chạy tới xem thi đấu bóng rổ?
Phương Chính cười tủm tỉm:
- Bần tăng lần này xuống núi là để xem thử thế gian, xem thử cuộc sống muôn màu. Sân bóng cũng là một loại sắc thái trong cuộc sống, có hứng thú đương nhiên muốn nhìn xem, huống hồ, cái thật sự đặc sắc không phải ở trên sân bóng.
- Ồ? Vậy tôi ngược lại tò mò, cái đặc sắc không phải trên sân bóng, vậy thì là ở đâu?
Lỗ Huy nghe Phương Chính nói có chút thú vị, tò mò hỏi.
Phương Chính nói đầy sâu xa:
- Đương nhiên là ở ngoài sân bóng, nội tâm con người.
Lỗ Huy sửng sốt, sau đó có hơi bất mãn nói:
- Ngài nói là tôi không nên đuổi bọn họ đi? Ngài thì biết cái rắm gì?
Phương Chính lắc đầu nói:
- Thí chủ làm thế nào thì có liên quan gì tới bần tăng?
Lỗ Huy ngạc nhiên:
- Vậy ý của ngài là gì?
Phương Chính cười mà không nói, Lỗ Huy nhìn Phương Chính hoài nghi, hắn có chút không hiểu nổi trong hồ lô của hòa thượng này bán thuốc gì.
Đúng lúc này Tô Vân bưng đồ ăn ra, đều là rau xanh, không có thịt, xem ra hoàn cảnh nhà bọn họ cũng không quá tốt. Tô Vân nói:
- Không có món gì cao sang, tiểu pháp sư chớ trách.
Phương Chính vội vàng đứng dậy chắp tay nói:
- A Di Đà Phật, thí chủ có thể cho bần tăng một bữa cơm đã là đại ân, bần tăng sao có thể oán trách?
Tô Vân mới vui vẻ đi vào sau bếp, chuẩn bị món khác.
Phương Chính mới ngồi xuống, Lỗ Huy nói:
- Đầu năm nay tăng nhân hóa duyên thấy không ít, chẳng qua rất nhiều người bị cảnh sát bắt đi. Tôi nghe nói, Phật giáo phân ra Đại thừa Tiểu thừa, Phật giáo Đại thừa độ cho người, Phật giáo Tiểu thừa độ mình, Phật giáo Đại thừa không đi hóa duyên, Phật giáo Tiểu thừa hóa duyên, có việc này sao? Hòa thượng trẻ, ngài là Phật giáo Tiểu thừa sao?
Hỏi một loạt vấn đề này hiển nhiên Lỗ Huy cũng có đôi chút hiểu biết về Phật giáo, hơn nữa là tương đối gay gắt, lấy ra nhắm thẳng Phương Chính. Bình thường Phật giáo Đại thừa mới là chính yếu, nếu như bị xem như Phật giáo Tiểu thừa thì lại có cảm giác như bị người khinh bỉ. Ít ra thì người dân đều cho là như vậy. Đương nhiên, trong mắt tăng nhân thì...
Phương Chính nói:
- Thí chủ, Phật giáo phân Đại Tiểu thừa nhưng Phật giáo Đại Tiểu thừa lại không phân cao thấp giàu ngèo. Vô luận là độ người hay độ mình, đều làm nhiều thêm một người tốt trên thế giới này, tại sao là tốt xấu? Còn về bần tăng, điều bần tăng tin là Phật, cũng không phân thành Đại thừa Tiểu thừa, chỉ cần là đúng, bần tăng đều tin. Về hóa duyên, hóa duyên cũng có quy tắc hóa duyên, chính là:
Qua buổi trưa không hóa, không hóa tiền tài, không hóa hơn bảy nhà.
Như vậy, nếu không hóa được. Để bụng rỗng tọa thiền, nghĩ về tổ tích, ngộ ra bản thân.
- Tin phật? Phật mà ngài tin là Phật gì?
Lỗ Huy muốn thử Phương Chính.
Phương Chính chỉ vào ngực mình nói:
- Phật tại tâm, Phật là mình, Phật của trời đất.
- Đó là Phật gì?
Lỗ Huy kinh ngạc.
Phương Chính nói:
- Thấy tính cách là thấy Phật, thế nhân đều có thể thành Phật, sao không tin mình, tin vào tâm, tin vào điều thiện của thiên địa vạn vật? Bần tăng chỉ cầu không thẹn với lương tâm, có công đức với trời đất. Bởi vì có cái gọi là: Trong lòng có Phật, sao không thành Phật?
Lỗ Huy im lặng, nhìn Phương Chính như nhìn quái vật. Lỗ Huy từng gặp một số hòa thượng, những tăng nhân đó đều treo Phật bên miệng, mở miệng ngậm miệng đều là Phật tổ thế này thế kia... Mà tăng nhân giống như Phương Chính vẫn là lần đầu gặp! Quả thật là quái vật trong các Tăng ni.
Lỗ Huy càng thêm tò mò về Phương Chính, ngồi ngay ngắn lại, đầu mày cũng dãn ra, nói:
- Những lời này của ngài nếu như bị truyền đi tám phần sẽ bị Phật tử đánh chết.
Phương Chính khẽ lắc đầu nói:
- Sẽ không, Phật dung nạp mọi thứ, chỉ cần là việc đúng, điều thiện đều có thể bao dung. Phật đại diện không chỉ là tiếng nói một nhà, mà là ý nghĩ của trăm người. Trong lòng mỗi người đều có một vị Phật thuộc về chính mình, chỉ có điều có một số người lại tin vào Phật của người khác, chỉ là như thế thôi.
- Thật sự sẽ không bị xa lánh ư?
Lỗ Huy nghiêm túc hỏi.
Phương Chính vốn muốn gật đầu, nhưng lại nghĩ tới Nhất Chỉ thiền sư, Phương Chính lại do dự. Những lời vừa nãy Phương Chính nói đều là của Nhất Chỉ thiền sư nói. Lúc trước Hồng Nham thiền sư cũng từng nói, Nhất Chỉ thiền sư chính là người khác biệt, cho nên mới đi thật xa đến Nhất Chỉ sơn... Chùa bình thường sẽ không chứa chấp được người.
Nghĩ đến đây Phương Chính thở dài nói:
- Cũng không phải mỗi người đều có thể tu đến bước này, suy nghĩ không giống nhau, khó tránh khỏi có chỗ không vui, tránh đi là được.
Lỗ Huy nghe xong cười lên, hắn bắt đầu tin Phương Chính là hòa thượng thật rồi. Bởi vì hắn phát hiện, hòa thượng này khi nói chuyện, ánh mắt vô cùng thanh tịnh, không có tạp niệm gì, những lời nói ra cũng xuất phát từ trong lòng. Người đơn thuần như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên gặp.
Lúc này, Tô Vân lại bưng một dĩa đồ ăn lên, cười nói:
- Hai người nói chuyện gì thế? Nói vui vẻ như vậy?
Lỗ Huy nở nụ cười hiếm thấy được nói:
- Nói một chút chuyện Phật gia với pháp sư.
Tô Vân kinh ngạc nhìn Lỗ Huy, đã thật lâu không thấy Lỗ Huy cười rồi, lại nhìn Phương Chính càng thấy thuận mắt! Thế là TÔ Vân nói:
- Trong nhà vẫn còn một ít đồ ăn, em đi làm, hai người tiếp tục nói đi.
Nói xong, Tô Vân đi mất. Lỗ Huy nhìn Phương Chính nói:
- Pháp sư, theo tôi biết, hiệp hội Phật giáo hẳn là cấm tất cả tăng nhân hóa duyên rồi? Việc này ngài thấy sao?
Phương Chính cười nói:
- Chuyện tốt.
- Ơ... nếu là chuyện tốt sao ngài lại đi hóa duyên?
Lỗ Huy không hiểu nhìn Phương Chính.
Phương Chính cười lớn nhìn Lỗ Huy nói:
- Thí chủ có biết điểm khác nhau của hóa duyên và xin ăn là gì không?
Lỗ Huy cau mày nói:
- Chuyện này... không khác nhau mấy nhỉ.
Phương Chính lắc đầu:
- Từng có thời kì chia các nghề thành đủ xếp hạng, trong đó ăn mày đứng thứ mười, cũng là cuối cùng. Trong tam giáo cửu lưu ăn mày cũng là tồn tại thấp kém nhất. Như vậy có thể thấy, mọi người đều khinh bỉ người ăn xin. Bởi vì, xin ăn tương đương với không làm mà hưởng, cho nên khiến người ta xem thường. Vì lẽ đó, sau khi Phật giáo du nhập, người ta tuy tiếp thu Phật giáo nhưng lại không cách nào tiếp nhận hành khất hóa duyên, vì họ cho rằng hóa duyên chính là ăn xin.
- Nhưng mà hóa duyên và ăn xin hoàn toàn khác nhau. Mục đích của hóa duyên cũng không phải nhất định phải xin được gì đó, chỉ là một lý do cho tăng nhân rời khỏi sơn môn, dung nhập thế gian, thể nghiệm cuộc sống muôn màu của trần gian mà thôi. Không nhìn ra nhân thế muôn màu thì làm sao tu được thân Bồ Đề tâm? Làm sao thành Phật? Tăng nhân lấy việc mộ hóa khất thực để kết thiện duyên khắp nơi, cho nên mới gọi là hóa duyên. Nhân quả đều có báo ứng, sao có thể uổng phí?
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~