Chương 386: Phan An
Phương Chính liếc mắt, trả lời:
- Bần tăng nếu như biết còn cần ở trên núi xuất gia sao? Hắn nếu thật muốn nghe bần tăng chỉ bảo, bần tăng chỉ có thể nói với hắn, đỉnh núi đối diện còn có chỗ, hắn có thể đi xem thử.
Hồng Hài Nhi lập tức gửi đi.
Triệu Đại Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần, khổ sở nói:
- Đại sư, không phải nói cầu phật cũng có thể cầu duyên sao? Ngài như vậy là muốn tôi đi xuất gia đó.
- Bần tăng lại không phải là phật, ngài cầu sai rồi.
Phương Chính trả lời.
Triệu Đại Đồng nghĩ nghĩ cũng đúng, hỏi:
- Đại sư, thật sự không có cách gì sao?
Phương Chính lắc đầu, Hồng Hài Nhi thấy Phương Chính không nói gì, đảo tròng mắt nghĩ ra mưu ma chước quỷ rồi, cười gian, bắt chước ngữ điệu của Phương Chính nói:
- Có, người không có da mặt thiên hạ vô địch, ngài nếu như muốn mặt, phong cảnh đỉnh núi đối diện cũng không tệ.
Hồng Hài Nhi tuy không có đối tượng cũng không yêu đương qua. Có điều xem điện thoại nhiều cũng hiểu được ít nhiều đạo lý trong đó. Theo đuổi con gái, kiên nhẫn dĩ nhiên quan trọng, nhưng mà da mặt dày quan trọng nhất. Nếu không cậu cố gắng đợi một ngàn năm, im lặng chờ đợi, đợi được cũng chỉ là thiệp mời kết hôn của đối phương mà thôi. Chỉ có mặt dày theo đuổi, mặc kệ đối phương từ chối hay không, ít nhất những điều cậu làm cô ấy đều nhìn thấy và nhớ trong lòng, hiểu được tấm lòng của cậu, mà sẽ không bị xem nhẹ hiểu lầm. Đây cũng có thể là cơ hội để làm cho nước chảy đá mòn, nếu không... He he.
Hồng Hài Nhi mặc dù không yêu đương qua nhưng lại cảm thấy giúp người yêu đương là việc chơi rất vui. Thế là con hàng này cũng không nói cho Phương Chính, cứ thế lén lút chỉ dạy cho Triệu Đại Đồng.
Triệu Đại Đồng nghe lời "Phương Chính", cau mày cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng mà nghĩ cẩn thận lại thì thấy hình như cũng có lý, nếu không thì thử xem?
Buổi tối khi Phương Chính sắp đi ngủ, lấy điện thoại nằm trên giường tùy tiện xem tin tức gần đây. Đúng lúc này Phương Chính đột nhiên nhận được tin của Triệu Đại Đồng, là một tấm ảnh. Bên dưới còn có một lời nhắn:
- Đại sư, sự thật chứng minh da mặt tôi vẫn chưa đủ dày, một bạt tay đã sưng rồi...
Phương Chính ngẩn người, này là ý gì, kéo lên xem lại lịch sử...
- Tịnh Tâm!
Một tiếng gầm giận dữ truyền ra từ phòng Phương Chính.
Không lâu sau, tiếng bàn tay đánh mông thanh thúy vang lên tận mây xanh, kèm theo còn có tiếng khóc ầm ĩ của nhóc con nghịch ngợm...
Phương Chính đánh xong, Hồng Hài Nhi bưng mông ngồi xổm một bên vô cùng đáng thương nhìn Phương Chính.
Độc Lang, Con khỉ, Con sóc bị dọa cũng thành thật ngồi bên cạnh không dám hó hé.
Phương Chính hầm hừ nói:
- Tịnh Tâm, có biết sai chưa?
Hồng Hài Nhi nói:
- Sư phụ, cái đó con cũng là học từ trên mạng, con cũng muốn giúp hắn mà.
- Con từng yêu đương rồi sao?
Phương Chính liếc mắt hỏi.
Hồng Hài Nhi đếm đếm ngón tay, từng ngón tách ra nói:
- Nếu như là bạn lữ giới tính nữ, con đã từng có hơn một trăm người, nếu như nói sinh con dưỡng cái thì không có người nào, nếu là bưng trà rót nước, phục vụ ăn cơm thì có mười mấy người, còn có mười mấy người là để nhảy múa.. Sư phụ, ánh mắt người là sao vậy? Sao con lại có cảm giác cả người lạnh lẽo?
Phương Chính như con sói xám to nhìn thấy thỏ, xấu xa nói với Con khỉ:
- Tịnh Chân đi lấy chổi đến đây, hôm nay vi sư phải đại khai sát giới!
Không lâu sau trong sân truyền ra một tiếng kêu gào:
- Sư phụ con đã làm gì? Đừng đuổi nữa...
- Đứng lại! Dám bắt nạt chó độc thân à? Con chưa từng bị cắn hả?
- Sư phụ, con chỉ nói thật, không có nói láo mà.
- Cho nên vi sư chỉ đánh một chút, đừng có chạy!
- Giết người kìa, cứu mạng...
...
Sau một trận đùa giỡn ồn ào, Phương Chính quay về thiền phòng mở tin nhắn nhìn, nhất thời há hốc.
- Đại sư, ngài thật giỏi nha! Chịu một cái tát này không uổng phí, thành công rồi!
Phía sau Triệu Đại Đồng còn thêm một cái biểu cảm sung sướng.
Phương Chính hoàn toàn cạn lời, như vậy cũng được? Hỏi lại một câu:
- Thật sự được rồi?
- Được rồi, nữ thần vừa mới hỏi tôi có đau không, hẹn tôi ở dưới lầu. Tôi xuống, cô ấy nói cô ấy đồng ý... trước đó là vì quá căng thẳng, vô thức hành động. Haha... con mẹ nó tôi thoát độc thân rồi, có bạn gái, là lá la...
Triệu Đại Đồng cực kỳ vui sướng gửi tin nhắn tới. Kết quả gửi lần thứ hai kinh ngạc phát hiện bị block rồi!
- Có chuyện gì thế này?
Triệu Đại Đồng ngu người gãi gãi đầu, lẩm bẩm.
Mà lúc này Phương Chính khổ tâm nhìn ra cửa sổ:
- Hôm nay là lễ ngược cẩu à? Hầy... khi nào mới có thể hoàn tục đây.
Nói nói, Phương Chính đã ngủ mất.
Một đêm bình yên trôi qua, hôm sau theo tiếng gà trống dưới chân núi kêu lên bắt đầu ngày mới. Mọi người trên núi đều thức dậy, một lèo quét dọn vệ sinh, nấu cơm, sau khi quen tay nấu cơm xong, Hồng Hài Nhi và Con sóc khổ sở mỗi người chọn hai cái thùng nước lớn, mỗi người gánh một bát nước được sửa tạm, đi xuống núi. Tội nên phạt thì tuyệt đối không thể thiếu!
Phương Chính ngồi dưới gốc cây Bồ Đề yên tâm xem kinh văn. Khách hành hương ra vào không dứt, thấy Phương Chính ngồi xem kinh văn cũng không đến quấy rầy. Lâu như vậy mọi người cũng đã quen với quy tắc Nhất Chỉ Tự.
Quy tắc của Nhất Chỉ Tự chính là mọi người tùy ý là được. Ở đây không có xem bói, không bán bùa chú phật châu thần mã. Điều duy nhất phải làm là thắp hương, cầu nguyện, sau đó rời đi. Nếu như muốn thắp nhang cao, chỉ cần lấy nhang, tự bỏ 200 đồng vào thùng công đức là được, chuyện này cũng không ai quản lý.
Loại chuyện thế này cũng sẽ không có ai lén lấy nhang rồi không trả tiền. Cầu nguyện mà, phải thành tâm cầu khấn mới được. Lén lấy nhang cao không trả tiền, còn là dưới mắt Bồ Tát, cầu được ước thấy mới lạ.
Hương khách hôm nay không ít, qua một buổi sáng dần dần ít người lại, cuối cùng một người cũng không có.
Phương Chính cũng không để ý, đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi chạy vào, nhìn có vẻ rất vội, đi vào Phật đường, thắp nhang, sau đó quỳ xuống bắt đầu nói. Không sai, người khác đều thầm khấn trong lòng, tên này trực tiếp mở miệng nói. Con khỉ nhìn Phương Chính ý hỏi có cần ngăn cản không.
Phương Chính lắc đầu, hắn cũng thắc mắc rốt cuộc người này muốn nói gì.
Người đàn ông quỳ ở đó nói:
- Bồ Tát, con tên Phan An, ừm, là mỹ nam tử Phan An thời cổ đại, tài trí hơn người. Con có tên đẹp, dáng dấp cũng không tệ, chỉ là con cũng không biêt tại sao lại lười đi làm. Trước đây người trong nhà giới thiệu cho con vài công việc, con đi làm rồi lại thấy mệt quá, quả thật không phải cho người làm. Ngài biết không? Xưởng đó vậy mà cho con làm việc hơn mười tiếng, chỉ cho nghỉ ngơi nửa tiếng, đó là việc cho người làm sao?
- Ôi, con tự hỏi mình cũng giỏi giang nhưng tại sao vẫn nghèo như vậy? Bồ Tát, con cũng không cầu đại phú đại quý, nhưng là ngài chỉ cho con một con đường tươi sáng đi. Con cũng không phải là sợ mệt, chỉ là muốn tìm một công việc tiền công và công việc tương ứng mà thôi, ai cũng nói Bồ Tát ở Nhất Chỉ Tự rất linh, con đặc biệt chạy đến đây, cầu Bồ Tát giới thiệu cho con một việc tốt đi. Tốt nhất là việc làm ít kiếm tiền nhiều, một đường thăng tiến không có áp lực...
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~