Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 387: Cầu Phật Không Bằng Cầu Mình

Chương 387: Cầu Phật Không Bằng Cầu Mình


         Phương Chính, Con khỉ nghe xong không biết phải nói gì, người này thật đúng là siêng ăn nhác làm, quỷ lười chỉ muốn ăn không muốn làm! Quan trọng nhất là còn đặc biệt tự luyến!
Phương Chính nhướng mày sau đó đứng dậy đi vào Phật đường, cũng dâng hương, dập đầu rồi nói nhỏ:
- Bồ Tát ngài phù hộ cho bần tăng sớm ngày thành Phật đi.
Đồng thời thi triển phép Nhất Mộng Hoàng Lương, nhập mộng!
Nghe thấy lời này, người đàn ông giật mình, còn có người cầu cái này à? Nghiêng đầu nhìn suýt nữa bị hù nhảy dựng lên, người quỳ bên cạnh lại rất quen thuộc!
Ngẩng đầu nhìn nhìn tượng phật trên Vạn Phật Bài, lại nhìn nhìn người này, thế mà lại giống hệt nhau. Người đàn ông sợ đến muốn xuất hồn.
Lúc này, Phương Chính xoay đầu qua tủm tỉm cười:
- Thí chủ, có vấn đề gì sao?
- Ông...ông...ngài ấy...
Phan An chỉ chỉ Phương Chính, lại chỉ chỉ vào Quan Âm Bồ Tát trên Vạn Phật Bài, nói không nên lời.
Phương Chính cũng không nói gì, im lặng đợi.
Phan An nuốt nước bọt, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi:
- Người là ngài ấy?
Phương Chính gật đầu:
- Đúng thế.
- Người là vị Bồ Tát này?
Phan An kinh hô.
Phương Chính tiếp tục gật đầu.
Phan An thấy Phương Chính vẻ mặt ôn hòa, không có nguy hiểm, cũng lớn gan hơn, nói:
- Ngài đã là Bồ Tát, tại sao còn cầu Bồ Tát? Không đúng, sao ngài lại còn cầu chính mình?
Phương Chính cười nói:
- Bởi vì bần tăng biết, cầu người không bằng cầu mình, bản thân không nỗ lực, cầu ai có thể có tác dụng? Bần tăng muốn thành Phật vẫn phải dựa vào chính mình, dựa vào người khác? Có thể dựa được ư?
Phan An kinh ngạc...
Phương Chính nói xong, đứng dậy đi ra Phật đường, hóa thành một tia sáng biến mất. Phương Chính đương nhiên không biết bay, chẳng qua trong ảo giác mà, bay tùy thích...
Phan An trợn mắt, nếu như vừa nãy hắn còn có cảm giác là mình hoa mắt, ảo giác rồi, hoặc là bị người lừa bịp, bây giờ xem như cuối cùng tin thật! Người bình thường có thể bay à? Đương nhiên là không thể nào! Xoay đầu nhìn Vạn Phật Bài, Phan An mờ mịt, sau đó hỏi:
- Bồ Tát, ngài đây là đang chỉ điểm cho con ư?
Đáng tiếc, trên Vạn Phật Bài không có ai đáp lại.
Song Phan An vẫn cười:
- Đúng rồi, chắc chắn là Bồ Tát chỉ điểm cho mình! Haha... mình sớm biết mình đây là có số mệnh không tầm thường mà, ngay cả Bồ Tát cũng đích thân hạ phàm chỉ điểm. Bồ Tát đều xem trọng mình, mình làm sao có thể không thành công? Ừm, trở về tiếp tục nỗ lực.
Trong khi lẩm bẩm Phan An đi ra Phật đường, chạy ra chùa như một làn khói xuống núi.
Con khỉ đứng bên cạnh Phương Chính hỏi:
- Sư phụ, sao tên này cứ kỳ kỳ quái quái vậy?
Phương Chính cười nói:
- Có người trong lòng không có thần linh, lại đến cầu thần linh, có người trong lòng có thần linh cũng đi cầu thần linh. Nhưng lại không biết, mọi chuyện trên đời, cầu ai cũng không bằng cầu chính mình.
- Sư phụ, người nếu như nói như vậy, sao người còn mở chùa làm gì? Còn cần hương hỏa để làm chi? Mọi người đều quay về cầu chính mình chẳng phải được rồi sao?
Con khỉ gãi gãi đầu không hiểu hỏi.
Phương Chính cười đáp:
- Cầu mình là thượng sách, cầu thần phật là trung sách, bỏ cuộc là hạ sách. Chính bởi vì thế gian này quá nhiều người cố gắng nhưng lại mơ màng không biết cầu mình, cho nên mới có thần phật chùa chiền của ngày hôm nay, không biết cầu chính mình thì chỉ có thể lui một bước mà cầu thần phật, ít ra vẫn còn có hi vọng. Sự tồn tại của thần phật chính là cho người ta hi vọng, bất cứ lúc nào con cầu thần phật, họ đều sẽ đứng bên cạnh con, lắng nghe đắng cay ngọt bùi của con, dụng cách của người khuyên giải ưu sầu trong lòng, chia sẻ hạnh phúc. Nếu không, lúc chúng sinh mê mang không nhìn thấy hi vọng, lại không có người có thể thông cảm chia sẻ, rất dễ đi đến đường cùng.
- Nếu... nếu như tất cả mọi người đều cầu mình rồi, há không phải là thần phật đều vô dụng sao ạ?
Con khỉ lo lắng hỏi.
Phương Chính bật cười lớn:
- Tất cả mọi người cầu mình, thế gian chính là Linh Sơn, chúng sinh là Phật, sao còn nói là vô dụng? Tâm sáng tỏ, thấy tính cách, kiên cường bất khuất các phẩm chất tốt đẹp bị mọi người thức tỉnh từ trong tâm, chúng sinh đều thành phật, đó mới là thịnh thế.
Con khỉ bừng tỉnh ngọi ra, chắp tay nói:
- A Di Đà Phật, đệ tử thụ giáo.
Phương Chính vỗ vỗ đầu Con khỉ, hài lòng quay về Phật đường niệm kinh.
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua, mỗi ngày ăn chay niệm phật, gánh nước làm ruộng, ngày qua rất thong thả an nhàn. Nhưng đến ngày hôm nay, Phương Chính nhận được một tấm thiệp mời của Hà Quang Tự.
Hà Quang Tự, tuy rằng không phải chùa lớn nhất ở tỉnh Cát Lâm, nhưng cũng xem như xếp hạng đầu các chùa có tiếng. Ngôi chùa này có lịch sử mấy trăm năm, trải qua thay đổi vương triều nhưng vẫn không suy yếu. Hà Quang Tự nằm ở bên trên Trấn Ngân Sơn, cũng là ngôi chùa lớn trong các chùa xây dựng trên Trấn Ngân Sơn.
Mặc dù đều ở dãy Trấn Ngân Sơn, nhưng Trấn Ngân Sơn cũng chia ra
nghĩa rộng nghĩa hẹp. Nghĩa hẹp là một khoản ở góc Tây Nam Trấn Ngân Sơn, ở đó có ngọn núi cao nhất Trấn Ngân Sơn. Mà nghĩa rộng là ngang qua ba tỉnh Đông Bắc, gọi chung là vùng núi phía đông khu hành chính Đông Bắc. Từ chân núi phía bắc dãy núi Hoàn Đạt kéo dài đến phía nam núi Thiết Sơn dãy núi Thiên Sơn, dài khoảng hơn 1300km , rộng khoảng 400km. Là nguồn của các con sông Áp Lục, Đồ Môn, Tùng Hoa.
Hà Quang Tự nằm ở trên dãy núi Trấn Ngân Sơn nghĩa rộng, phía đông bắc tỉnh Cát Lâm, Phương Chính muốn đi, nếu như ngồi xe ô tô cần hai ngày hai đêm. Nếu như từ thành phố Hắc Sơn đến thành phố Cổ Lâm có làm đường cao tốc thì nhanh rồi. Nhưng cũng cần tốn thêm nhiều tiền...
Phương Chính ngồi ở cửa chùa, nhìn thiệp mời trong tay buồn bực. Đừng nói đến tàu cao tốc, tiền đi xe ô tô cũng không đủ!
Ngay lúc Phương Chính đang buồn bực, bên tai bỗng nghe được một giọng nói:
- Đây là thiệp mời của Hà Quang Tự à?
Phương Chính sững người, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt mở to long lanh, hiếu kỳ nhìn thiệp mời trong tay Phương Chính. Cô gái này cũng không xa lạ gì, chính là Âu Dương Phong Hoa con gái của nhà thư pháp Âu Dương Hoa lúc trước đọ thư pháp với Phương Chính. Tóc cột đuôi ngựa nhanh nhẹn, áo thun vàng, quần bò, giày vải, không có trang sức gì, rất đơn giản, thoải mái, nhưng lại rất trẻ trung, sức sống tràn trề. Một đôi mắt to sáng sủa, lông mi rất dài, nhấp nháy rất hấp dẫn người ta.
- A Di Đà Phật, thì ra là Âu Dương thí chủ.
Phương Chính đứng dậy chắp tay chào hỏi.
- Ôi chao, đại sư ngài như vậy cũng khách sáo quá rồi, thật bảo thủ quá đi. Ngài trong ấn tượng của tôi không phải thế này.
Âu Dương Phong Hoa chớp chớp đôi mắt to dí dỏm.
Phương Chính mỉm cười, hỏi lại:
- Như vậy bần tăng trong mắt thí chủ là dáng vẻ gì?
- Tuy rằng thoạt nhìn có chút cứng nhắc, nhưng vẫn là một người rất thú vị, ít nhất không bảo thủ.
Âu Dương Phong Hoa rất muốn nói, ấm áp sáng sủa, đẹp trai, giống tiểu tinh linh, nhưng sợ lời này nói ra Phương Chính không vui, thế là sửa lại.
Phương Chính cười khẽ, đối với đánh giá của Âu Dương Phong Hoa hắn thật không có cách nào phản bác, bởi vì hắn không phải là người cổ hủ. Người trước là đại sư, sau là người phàm, từng chủ mưu nghịch ngợm phá phách không ít.
- Cảm ơn thí chủ đã khen ngợi.
- Đừng cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, cũng đừng gọi tôi là thí chủ, chúng ta quen biết nhau như vậy, ngài cứ gọi tên tôi là được rồi, tôi là Âu Dương Phong Hoa. Mọi người đều gọi tôi là Phong Hoa.
Âu Dương Phong Hoa hoạt bát nói.
Phương Chính nghĩ nghĩ, vẫn trả lời lại:
- Xin chào Âu Dương thí chủ.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất