Chương 388: Lời Mời Của Hà Quang Tự
- Không đúng, là Phong Hoa.
Âu Dương Phong Hoa kéo dài giọng, nói.
-Ừ, Phong Hoa thí chủ.
Phương Chính nghiêm túc nói.
-Không đúng, không có hai chữ kia.
Âu Dương Phong Hoa nóng nảy.
-Ừ, thí chủ.
Phương Chính tiếp tục dạy mãi không sửa.
-A.... tôi sắp bị ngài làm cho tức chết rồi, ngài cố ý đúng hay không?
Âu Dương Phong Hoa tức giận kêu lên.
Phương Chính vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc nhìn Âu Dương Phong Hoa, mười phần chắc chắn đáp:
-Đúng vậy!
-Phốc…
Âu Dương Phong Hoa tức khắc bị chọc cười.
Đùa giỡn hai câu, Âu Dương Phong Hoa tò mò hỏi:
-Đại sư, trong tay ngài chính là thiệp mời của Hà Quang tự?
Phương Chính buồn rầu đưa thiệp mời cho Âu Dương Phong Hoa, nói:
-Thí chủ tự mình xem đi, ai…
Âu Dương Phong Hoa vừa tiếp nhận tới nhìn, tức khắc ngây ngẩn cả người, sau đó kêu lên đầy hoảng hốt:
-Đây là thiệp mời pháp hội tu tâm cầu phúc một năm mới có một lần của Hà Quang tự? Trời ơi, đại sư, ngài thế mà lại có được thiệp mời này sao?
Phương Chính nhìn Âu Dương Phong Hoa, hỏi:
-Cái thiệp mời này rất khó có được?
Phương Chính chưa từng đi đâu xa, những chùa chiền lớn nhất mà hắn biết cũng chỉ là các thánh địa Phật môn tương đối nổi danh, Phổ Đà, Thiếu Lâm, Ngũ Đài Sơn và một vài chỗ khác. Tiếp đó là mấy chùa chiền gần đây, xa hơn nữa, những văn minh còn lại của cả nước, hắn quả thật không rõ lắm. Hắn đã từng nghe qua cái tên Hà Quang tự, cũng biết đó là một ngôi chùa lớn, nhưng pháp hội này lớn đến thế nào, hắn thật sự không rõ.
Âu Dương Phong Hoa nghếch mắt, nói:
-Nếu không phải đã tường tận mọi chuyện, tôi thật sự cho rằng ngài là một tên hòa thượng giả đấy, ngay cả pháp hội tu tâm cầu phúc của Hà Quang tự cũng không biết. Nói cho ngài biết, pháp hội nghênh xuân cầu phúc mỗi năm của Bạch Vân tự chính là học từ Hà Quang tự. Bất quá tính về mặt quy mô, vẫn không thể so với pháp hội tu tâm cầu phúc của Hà Quang tự. Trọng điểm là, pháp hội tu tâm cầu phúc của Hà Quang tự không phân thành hai giai đoạn mà hợp lại làm một, trên núi thì giảng pháp tu tâm trong Phật môn, dưới núi thì đại hội cầu phúc cho tín đồ. Đó chính là sự kiện mà muôn người đều đổ xô ra đường, trên núi toàn là người, quy mô vô cùng long trọng, nổi tiếng khắp tỉnh Cát Lâm.
Vẻ mặt Phương Chính đầy kinh ngạc, hỏi:
-Muôn người đều đổ xô ra đường? Lợi hại như vậy?
-Còn lợi hại hơn nữa kìa, pháp hội của Bạch Vân tự bất quá cũng chỉ có mấy ngàn người tham gia. Còn pháp hội của Hà Quang tự, thường xuyên là hàng vạn người, luôn phải điều động dân quân, cảnh sát tới để duy trì trị an. Trường hợp kia... có một câu nói rất đúng, tăng nhân vùng Đông Bắc chưa từng tham gia qua đại hội vạn người, đều tự thẹn khi nhận mình là tăng nhân. Đương nhiên, đại đa số tăng nhân bình thường chỉ có thể ở dưới chân núi cùng các tín chúng bình thường cầu phúc, có thể lên đến đỉnh núi, tham gia đại hội tu tâm, mới gọi là lợi hại. Bất quá, ở dưới chân núi thôi cũng đã phân ra khu tăng nhân và khu tín chúng rồi, hơn nữa vị trí có hạn, ai tới trước mới được. Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, đó chính là thư mời, đây là những vị trí được giữ lại. Đưa tôi xem thử xem, ngài ở vị trí nào…
Âu Dương Phong Hoa nhìn kỹ, sau đó kinh ngạc hô lên:
-Này… Sao có thể?
Phương Chính tò mò hỏi:
-Làm sao vậy?
-Đại sư lợi hại như vậy, sao thư mời lại chỉ là khu bình thường dưới chân núi? Này… Người ở Hà Quang tự này cũng quá xem thường người khác đi?
Âu Dương Phong Hoa bĩu môi, bất bình thay Phương Chính.
Nhưng thật ra Phương Chính không hề để bụng, chỉ cười nói:
-Cô cũng đã nói rồi đấy thôi, người nhiều thì chỗ thiếu, được mời là đã rất không tệ rồi.
-Không phải đâu, tốt xấu gì ngài cũng là một vị trụ trì nha, thế nhưng lại chỉ được một cái thư mời dưới chân núi.
Âu Dương Phong Hoa nói.
Phương Chính lắc đầu, không nói gì cả. Hắn quả thật không thèm để ý chuyện này, tuy rằng hắn là trụ trì, nhưng cũng chỉ là chuyện người trong nhà mới biết, Nhất Chỉ tự chung quy quá nhỏ, lực ảnh hưởng cũng quá ít, rất nhiều người đều không biết đến sự tồn tại của Nhất Chỉ tự. Hơn nữa, đối với tăng nhân bên ngoài thì chỉ có một mình Phương Chính sống trong Nhất Chỉ tự. Đến nỗi Độc Lang, con khỉ, sóc, Hồng Hài Nhi, đều là những đệ tử mà Phương Chính lén thu nhận, người biết được cũng chả có mấy ai. Mà kể cả những người biết thì cũng chẳng ai tin rằng, người lại thu động vật làm đồ đệ? E rằng sẽ chê cười một phen.
Hoàn toàn tương tự, Phương Chính không hiểu biết gì về Hà Quang tự, Hà Quang tự không hiểu biết gì về hắn cũng thực bình thường. Đương nhiên, theo như lời của Âu Dương Phong Hoa, mặc kệ chùa miếu lớn nhỏ thế nào, về bản chất, Phương Chính vẫn là trụ trì, địa vị không khác với trụ trì Hà Quang tự. Lại bị an bài ở dưới chân núi, quả thật có hơi chút qua loa.
Rốt cuộc, tuy tăng nhân không thèm để ý, nhưng trong con mắt của mọi người thì dưới chân núi không bằng trên đỉnh núi, mức độ được xem trọng cũng khác nhau, nếu người ngoài nhìn vào, chẳng khác nào đang biểu thị Nhất Chỉ tự là một ngôi chùa không có sức ánh hưởngg?
Nhưng Phương Chính thân làm trụ trì lại không hề nghĩ như vậy, nếu không cũng thật rắc rối rồi. Quan trọng là... Phương Chính cũng lười lên núi, chỉ cần được đi xem náo nhiệt, quan sát cảnh vật là đã tốt rồi. Nếu lên đến đỉnh nủi, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức, mà hắn thì lười như thế, bởi vậy, có thể không đi thì càng hay …
Âu Dương Phong Hoa thấy Phương Chính không có lấy một chút xíu ý định tranh giành nào, chỉ đành bất đắc dĩ, chép miệng nói:
-Đại sư, tính tình người như vậy, quả thực rất dễ bị người ta ăn hiếp.
Phương Chính cười ha hả, hắn bị ăn hiếp? Lớn đến chừng này, chưa từng có ai ăn hiếp hắn cả. Phương Chính cười nói:
-Thí chủ, không cần để ý chuyện đó đâu.
-Thôi được rồi, ngài cũng không thèm để ý, tôi còn có thể nói được gì. Đúng rồi, đại sư, ngài định lúc nào thì đến Hà Quang tự?
Âu Dương Phong Hoa hỏi.
Phương Chính nghe vậy, lập tức vẻ mặt đầy chua xót, gì mà khi nào thì đến? Đây quả thực là một vấn đề nan giải nha, không có tiền, làm sao đi đây? Khi nào có tiền thì đi? Phỏng chừng cũng phải vài năm nữa; bay qua ? Một biện pháp không tệ… Bất quá không thể nói ra!
Âu Dương Phong Hoa thấy Phương Chính khó xử, chớp chớp mắt, nói:
-Đại sư, tôi cũng chưa từng được tới Hà Quang tự á, nhưng mà tôi không có thiệp mời, chi bằng ngài dẫn tôi đi?
Phương Chính chau mày, mang theo một cô gái bên người, điều này không tốt lắm.
-Đại sư, ngài dẫn tôi đi, toàn bộ chi phí ăn ở đi lại, tôi bao.
Âu Dương Phong Hoa bồi thêm phát nữa.
Phương Chính vừa nghe thấy thế, đôi mắt lập tức lấp lánh ánh sáng, chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, cùng đi đi.
…
Tính toán xong thời gian, ba ngày sau xuất phát, Âu Dương Phong Hoa vui vẻ phấn chấn xuống núi
Phương Chính ngửa đầu nhìn trời, nói:
-Hệ thống, ngươi bức bần tăng nghèo thành như vậy, thật sự được sao?
Đáng tiếc, hệ thống không phản ứng Phương Chính.
Ba ngày trôi qua quá nhanh, nghe nói Phương Chính lại muốn xuống núi, Hồng Hài Nhi đặc biệt để bụng, mỗi ngày đều dậy sớm nhất, khi làm cơm sáng cũng cố gắng ra công ra sức, gánh nước làm việc, quả thật chuyên cần.
Nhưng thật ra Độc Lang lại không thấy hứng thú lắm đối với việc xuống núi, chỉ là dạo gần đây luôn quấn lấy Phương Chính, thủ thỉ rằng:
- Sư phụ, lúc người lên núi có thể mua cho con quả bóng rổ không?
Phương Chính trợn trắng hai mắt, hỏi lại:
-Con cảm thấy vi sư mua nổi bóng rổ sao?
Độc Lang: “…”
Sóc đối với việc xuống núi lại có chút hứng thú, nhưng vì cân nhắc chuyện Hồng Hài Nhi ngày ngày đều giúp nó xử lý tổ sóc, còn tặng nó một đống hạt thông nữa, nên liền quyết đoán không thèm tranh giành, không có việc gì còn nói với Phương Chính là:
-Sư phụ, con cảm thấy sau này con hẵng xuống núi cũng được.
Con khỉ thì cực kỳ cực kỳ muốn xuống núi, thế nhưng Hồng Hài Nhi mỗi ngày đều đi theo nó, cứ à ơi gọi sư huynh ngắn sư huynh dài, thậm chí cả tăng y của con khỉ nó cũng giành giặt nốt, nên con khỉ cũng ngại tranh với nó.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~