Chương 389: Cao Quý Hay Thô Thiển
Vì thế, ba ngày sau, Hồng Hài Nhi với tinh thần ngập tràn phấn chấn, hồ hởi bám sau mông Phương Chính xuống núi.
Vừa xuống núi, Phương Chính liền nhìn thấy Âu Dương Phong Hoa đang đứng chờ sẵn, cô mặc quần đùi phối với áo thun vàng, chân mang giày vải, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, hai vai mang ba lô màu đen, chờ hắn! Phương Chính, dĩ nhiên theo bản năng liếc mắt nhìn đôi chân thẳng tắp ấy, vì vậy sau đó Phương Chính phải cố ý đi chậm lại, trong lòng mặc niệm thanh tâm chú, niệm tới ba lần, mới tạm bình tĩnh, cũng không nhìn nữa.
Nhưng thật ra Hồng Hài Nhi lại rất tò mò, mới đi lên nói:
-Thí chủ, sao quần của thí chủ ngắn thê?
Phương Chính liền giơ tay vỗ lên ót nó một phát, nạt:
-Bày đặt nói người ta, con có quần sao?
Hồng Hài Nhi cúi đầu nhìn yếm đỏ của chính mình, khó chịu kêu lên:
-Sư phụ, con cũng muốn mặc quần nha, nhưng người không cho thì con lấy gì mà mặc?
Phương Chính đáp:
-Nếu vi sư mua nổi thì còn cần con nói sao? Bảo con mặc quần áo lúc nhỏ của vi sư, con không chịu, bây giờ còn cãi cùn?
-Quá xấu, không mặc!
Hồng Hài Nhi quay đầu.
Nhìn một màn thầy trò cãi nhau này, Âu Dương Phong Hoa cười như nở hoa, ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mũi Hồng Hài Nhi, nói:
-Tịnh Tâm, không cần kêu tôi là thí chủ, gọi là chị nha.
-Ha hả… Kêu bằng cháu gái cũng không sai mấy đâu.
Hồng Hài Nhi đảo mắt đáp.
Lập tức Âu Dương Phong Hoa trợn tròn mắt, cái thằng nhóc này, ăn nói kiểu gì vậy?
Phương Chính câm nín, cũng không hề phản bác lại chuyện đó, bởi nếu đem tuổi tác ra so sánh, thằng nhỏ này có thể làm ông nội của ông nội của ông nội người ta trên toàn cầu … Bất quá, nếu dựa theo tuổi tác yêu quái, vẫn chỉ là nhóc con vắt mũi chưa sạch! Hơn nữa, luận về kiến thức, tuy nó quả thật đã gặp qua không ít pháp bảo, đan dược, nhưng vẫn luôn ở trong núi, ngoài trừ những thứ quá phổ thông thì những chuyện “đời” khác nó đều không biết. Đã vậy tính tình còn xấu xí, lúc làm Sơn đại vương, nó luôn nghĩ rằng lời mình là nhất, muốn làm gì làm nấy, muốn nói gì nói nấy, ít khi quan tâm đến cảm nhận của người khác
Đối với việc này, Phương Chính cũng chỉ có thể chậm rãi dẫn đường, nói nhiều, cũng là vô dụng.
Hồng Hài Nhi quay đầu, một bộ dáng đương nhiên.
Âu Dương Phong Hoa cũng không để bụng, chỉ nghĩ đứa nhỏ này nói chuyện vô ý, lời trẻ con cũng không sao cả. Vì thế khẽ đảo cặp mắt to của mình, cười nói:
-Nếu em gọi chị là chị gái, lát nữa vào thành phố rồi, chị sẽ dẫn em đi ăn ngon, còn mua quần áo đẹp cho em nữa, như…
-Chị ơi, chị thật là xinh đẹp!
Hồng Hài Nhi không chờ Âu Dương Phong Hoa nói xong, lập tức hô lên.
Phương Chính vừa nghe, chỉ đành che mặt, hắn phát hiện, hắn thật sự đã quá xem thường Hồng Hài Nhi! Thứ này không phải là cái gì cũng không hiểu, mà là hiểu quá nhiều! Theo như Phương Chính đánh giá, hơn phân nửa là do Internet dạy hư, xem ra cấm thằng nhóc này lên mạng là việc nhất định phải làm!
Âu Dương Phong Hoa thì cười tươi roi rói, nhéo nhéo mũi Hồng Hài Nhi, nói:
-Thật ngoan! Chị đây nói được là làm được!
Hồng Hài Nhi cười theo, nó mới không thèm quan tâm nhiều, được ăn được uống được quần áo là được.
Phương Chính nhân lúc Âu Dương Phong Hoa xoay người sang chỗ khác, lén đá vào mông Hồng Hài Nhi một cái, thật quá mất mặt!
Âu Dương Phong Hoa tới đây bằng xe của bạn, nhưng vì để không ảnh hưởng đến Phương Chính, vừa xuống xe cô liền đuổi xe đi. Hiện giờ, Âu Dương Phong Hoa có chút hối hận…
-Đại sư, làm sao đi ra ngoài nha?
Âu Dương Phong Hoa hỏi.
Phương Chính đáp:
-Đi thôi, lát nữa sẽ có xe bus đến đây.
Tuyến xe bus ở đây là của tư nhân, mỗi ngày đều sẽ dừng ở nơi này, sau đó di chuyển xung quanh mấy thôn phụ cận, khi nào xe đầy người mới bắt đầu xuất phát về phía huyện Tùng Võ. Xe này tuy khá tiện lợi, nhưng cũng nổi danh về việc chuyên đi lòng vòng …
Không bao lâu sau, tuyến xe tới. Từ rất xa Âu Dương Phong Hoa đã nhìn thấy trong xe đen nghìn nghịt những là đầu người, hơn nữa xe có vẻ rất cũ nát, giống như có thể hỏng hóc bất kì lúc nào, một đường đi tới, phía sau còn phả khói đen mù mịt, như muốn cháy đến nơi vậy. Xe không có điều hòa, cửa sổ được mở ra toàn bộ, còn có cả một cái cuốc chim thò ra từ cửa sổ nữa, nhìn thấy một cái xe như thế, Âu Dương Phong Hoa khóc không ra nước mắt, yếu ớt hỏi một câu:
-Đại sư, này… Có thể ngồi sao?
Phương Chính cười khổ đáp:
-Trong thôn cũng chỉ có mỗi loại xe này thôi, nếu không chịu thì cũng không còn xe nào khác cả. Yên tâm đi, đều là thôn dân, rất giản dị.
Âu Dương Phong Hoa cười gượng hai tiếng, 120 lần không muốn, cuối cùng vẫn là theo lên xe. Không phải cô ghét bỏ gì thôn dân, chẳng qua cảm thấy xe này không đáng tin chút nào! Bảo không cho chở vượt quá số người quy định đâu? Bảo không được phép hút thuốc đâu? Những chấm đỏ phả khói phía bên cửa sổ kia là gì? Tất cả hoàn toàn khác hẳn với những gì cô được học trong sách vở, đối với cô, cái xe này rất không an toàn, nhiều người hút thuốc như vậy, sặc khói chết đến nơi.
Đặc biệt là, ngồi xe này đến huyện thành trong vòng một hai tiếng đồng hồ, chen chúc như vậy, còn phải đứng nữa, rồi con đường này nữa, chưa gì Âu Dương Phong Hoa đã cảm thấy hai mắt tối mù, đầu váng mắt hoa. Cô thật quá hối hận khi đuổi xe nhà mình đi, sớm biết thế này, thì đã bảo hắn chờ ở huyện thành …
Lúc Âu Dương Phong Hoa đang miên man suy nghĩ, Phương Chính và Hồng Hài Nhi đã lên xe, đồng thời quay đầu lại đỡ cô lên.
Âu Dương Phong Hoa bất đắc dĩ, đi theo lên xe, nói thầm:
-Đứng thế này chắc chết quá…
Nhưng mà, mới vừa lên xe thì đã nghe thấy có người hô lên:
-Phương Chính đại sư, ngài cũng ngồi xe sao? Mau tới đây đi, ngồi chỗ tôi này.
Vừa nói, một người đàn ông cao lớn thô kệch đứng dậy nhường chỗ cho Phương Chính.
Phương Chính còn chưa kịp nói gì, lập tức có người khác chen ngang:
-Thôi, đại sư đang đứng gần tôi, đại sư lại chỗ tôi ngồi này.
-Ông bẩn như thế, ngồi chỗ ông làm gì? Tới đây, Phương Chính, ngồi chỗ của dì nè!
Một phụ nữ khác kêu lên.
Nhất thời trong xe toàn là âm thanh nhao nhao xin nhường chỗ, Âu Dương Phong Hoa thấy một màn này thì trợn mắt há hốc mồm, còn có kiểu này nữa sao? Tuy rằng Âu Dương Phong Hoa biết Phương Chính là trụ trì một chùa, hương khói gần đây cũng rất không tệ, hơn nữa hắn viết chữ cũng khá đẹp. Nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Phương Chính lại có sức ảnh hưởng đến thế này. Các thôn dân thích hắn như vậy, cả một tập thể ai cũng muốn nhường chỗ ngồi cho hắn!
Phương Chính cũng không ngờ cục diện sẽ thành ra thế kia, hắn tuổi trẻ khỏe mạnh sao có thể ngồi, bèn vội vàng chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, chư vị thí chủ, bần tăng tuổi trẻ khỏe mạnh, sao có thể để mọi người nhường chỗ cho bần tăng đây, bần tăng đứng là được rồi …
-Nói gì ngốc thế? Bảo ngài ngồi ngài cứ ngồi, thế nào? Cảm thấy chúng ta già rồi, không còn dùng được sao?
Một bà cô kêu lên.
Kết quả, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cười nói:
-Ha ha, bà tưởng bà còn dùng được sao? Vừa mới lên xe đã chen chen lấn lấn, chiếm được chỗ ngồi rồi thì la lên nào là eo đau nào là chân đau, quên rồi hử?
-Im ngay! Nói nhiều quá!
Bà cô cười mắng.
Người đàn ông cũng cười theo, hiển nhiên bọn họ chỉ đang đùa giỡn, không phải cãi nhau thật sự.
Phương Chính lại cự tuyệt lần nữa , nhưng mà bà cô kia rất không vui:
-Cái đứa nhỏ này, sao hả? Nghĩ bọn tôi thật sự già cả hết rồi hay sao? Nói cho ngài biết, giờ mà cuốc đất làm nông, chưa chắc ngài thắng được tôi nhé. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau ngồi đi.
Nói xong, bà cô mạnh mẽ túm lấy Phương Chính, ấn hắn xuống chỗ ngồi.
Phương Chính bất đắc dĩ, chỉ có thể chắp tay trước ngực, nói lời cảm tạ:
-Đa tạ thí chủ.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong…
Bà cô nhìn thoáng qua Hồng Hài Nhi và Âu Dương Phong Hoa, vỗ một phát lên ót người đàn ông ngồi bên cạnh.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~