Chương 390: Chào Hỏi
- Làm gì thế?
Người đàn ông bực bội.
-Trừng cái gì mà trừng? Không thấy con gái nhà người ta mang theo con sao? Còn không nhường chỗ? Văn minh lễ phép đâu? Ông nuốt mất rồi hà?
Bà cô hô lên.
Mấy lời này vừa được nói ra, người đàn ông ngây ra, ngơ ngác nhìn Âu Dương Phong Hoa.
Gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Phong Hoa lập tức đỏ ửng, trong lòng thì như có mười vạn con ngựa đang rầm rập chạy ngang qua, cô trông già đến vậy sao? Mang theo con?
Phương Chính cũng nói không nên lời, sao lại có thể nghĩ như vậy?
Người đàn ông kia mới trả lời lại:
-Bà không lên núi bao lâu rồi? Đây là con nít nhà đại sư.....
-A? Đại sư kết hôn rồi sao? Ai u, cô gái này, mắt nhìn không tệ nha… Ai, không đúng nha, không phải là hòa thượng thì không thể kết hôn sao?
Bà cô kia hiển nhiên thuộc loại thần kinh ngắn, nhưng phản ứng cũng không chậm.
Vẻ mặt Phương Chính tràn đầy khổ sở, nhanh chóng cướp lời:
- A Di Đà Phật, thí chủ, đây là đệ tử của bần tăng. Vị thí chủ này là bạn của bần tăng, hôm nay cùng nhau tới Hà Quang tự.
Bà cô vừa nghe, liền vỡ lẽ:
-Thì ra là thế nha, tôi đang nghĩ bụng còn trẻ vậy sao đã có con rồi. Hai người cũng không chịu nói sớm…
Phương Chính, Âu Dương Phong Hoa, toàn bộ người trên xe ai nấy hết chỗ nói, bà mồm miệng nhanh như thế, đâu cho người ta cơ hội giải thích? Còn nữa, không chịu hỏi rõ, sao bà gọi bậy gọi bạ như thế?
Người đàn ông cũng nói:
-Lần sau biết rõ hãy nói, hồi nãy bà tát vào ót làm tôi đau đến choáng váng đây này.
Kết quả vừa mới nói xong, bà cô kia lại tung tới một cái tát nữa.
-Đã không phải, bà còn làm gì thế hả?
Người đàn ông tức tối.
-Làm gì? Làm cái con mắt nhà ông ấy? Không phải con nhà người ta, thì người ta cũng đang mang theo con nít, ông ngồi yên được hả?
Bà cô nói.
Người đàn ông nhìn vẻ mặt vô tội của Âu Dương Phong Hoa, rồi vẻ mặt nhường chỗ đi mà Hồng Hài Nhi, hai mắt đơ ra, rồi đáp:
-Được được được… Bà hung dữ như vậy, tôi nhường chỗ là được chứ gì.
Người đàn ông nói xong liền đứng lên, sau đó bổ sung thêm một câu:
-Có cơ hội thì siêng xuống núi một chút, nhìn việc đời cho tốt! Đứa nhỏ này, mẹ nó, so với tôi còn khỏe hơn!
Nói xong, người đàn ông đi ra phía sau..
Bà cô nọ không hiểu người đàn ông nói vậy là có ý gì, mà cũng không thèm nghĩ nhiều, lập tức tiếp đón Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi, nói:
-Tới tới tới, đừng đứng nữa, nhanh đến đây ngồi xuống.
Đối mặt với sự nhiệt tình của bà cô, Âu Dương Phong Hoa liên tục nói lời cảm ơn. Tuy rằng màn diễn khi nãy có chút khôi hài, thậm chí không hề giống tí nào với các loại lễ nghi hay khái niệm mà Âu Dương Phong Hoa được học ở trong trường, thậm chí rất nhiều lời nói, rất nhiều hành động đều là những hành vi cực kỳ không lễ phép. Nhưng Âu Dương Phong Hoa lại phát hiện, cô không hề chán ghét những loại hành vi đó chút nào, thậm chí trong lòng còn rất thích sự giản dị, đơn giản, thô bạo lại nhiệt tình này.
Âu Dương Phong Hoa nhịn không được âm thầm cảm thán một câu:
-Quả nhiên đọc sách không bằng không sách, những lời lẽ trong sách vở có lẽ không sai. Nhưng lời nói cử chỉ, đôi khi cũng không thể quy định quá nghiêm khắc. Thiện lương xuất phát từ tâm mới là thiện lương thật sự, mới thật sự là mỹ! Còn những thứ giáo điều kia, chỉ vì biểu hiện ra bên ngoài mà ra vẻ lễ nghi, lại là kém cỏi.
Trong lúc bất tri bất giác, Âu Dương Phong Hoa đã thay đổi cái nhìn về những thôn dân ăn mặc mộc mạc, thậm chí có người còn mang giày dính đầy bùn đất trên chuyến xe này. Chỉ cần thay đổi góc độ, quan sát những thôn dân ấy một lần nữa, thì sẽ thấy ít đi một phần dơ bẩn, nhưng lại nhiều thêm mấy phần giản dị, mấy phần hồn nhiên. Mọi người khi nói chuyện không hề giống các văn nhân, an tĩnh nhỏ nhẹ, mà nhiều lúc là gân cổ lên, la hét đến độ đinh tai nhức óc, đề tài nói chuyện cũng chẳng phải chuyện văn nhã gì, mà toàn chuyện quốc gia đại sự, hở chút là bàn vọt đến các vấn đề quốc tế. Nghe được một lát, Âu Dương Phong Hoa có một loại ảo giác, những người ngồi trong xe này chỉ là những người nông dân, hay toàn cán bộ cao cấp của quốc gia …
Đương nhiên, cũng có khi chuyển đề tài, nhưng không một ai nói đến những thứ dơ bẩn, cũng không có chuyện cười người lớn, không có trêu chọc nhàm chán, chỉ là trò chuyện chuyện nhà, tình hình thế giới. Âu Dương Phong Hoa ngồi ở kia, yên lặng lắng nghe, cô bỗng nhiên phát hiện, mình bắt đầu thích loại cảm giác này… Thích những mẫu chuyện phiếm vô cùng chân thật này.
Đúng lúc đó, một làn khói thuốc bay đến đây, Âu Dương Phong Hoa nhịn không được ho khan hai tiếng, khói thuốc lá nồng nặc kia khiến Âu Dương Phong Hoa phải nhíu mày. Vốn định mở miệng bảo đối phương dập thuốc, nhưng nhìn lại thì thấy, tất cả những người đàn ông trên xe ai ai cũng mang theo một bao thuốc, cũng không thấy ai chán ghét cả. Cô lập tức nhịn được, thầm nghĩ: Đây cũng là một loại thói quen sinh hoạt của mọi người, không thể vì mình mà bắt ép họ được. Nhẫn nại thôi… Cũng xem như đang thể nghiệm một phen, cảm giác hút thuốc là thế nào…
Nhưng mà Âu Dương Phong Hoa còn chưa nói gì, người đàn ông vừa nhường chỗ lúc nãy đã mở miệng:
-Mấy người ở đằng kia, dập hết thuốc đi! Cô gái này vừa nhìn đã biết là người trong thành phố, trắng trẻo sạch sẽ, đâu phải để đám người nghiện thuốc mấy người hun khói đâu? Dập, dập ngay!
Âu Dương Phong Hoa vừa nghe, lập tức mỉm cười, còn có kiểu nói như thế này? Hun khói? Bất quá trong lời nói nồng đậm thiện ý, lại khiến cô cảm thấy ấm áp.
Âu Dương Phong Hoa lập tức nói:
-Không cần, không có việc gì… Khụ khụ…
-Còn bảo là không có việc gì, ho khan rồi kìa. Mấy người nghiện thuốc kia, nhanh dập thuốc đi, phải biết văn minh lễ phép tí chứ!
Bà cô kia cũng lên tiếng.
Mấy người đang hút thuốc nọ liền cười ha hả, sau đó thuận tay dụi thuốc, cất vào trong túi.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Âu Dương Phong Hoa càng ấm áp hơn, còn có chút cảm động, nhịn không được đứng dậy, khom người chào hỏi mọi người, nói:
-Cảm ơn các chú, các cô.
Các thôn dân thấy vậy, toàn bộ đều ngây ngẩn cả người, bọn họ chỉ là cảm thấy, quan tâm cô gái nhỏ này là điều hiển nhiên, cũng không nghĩ tới cô ấy lại khách khí như thế, tức khắc một đám người mới vừa rồi còn khoác lác, chém gió tình hình quốc tế, chuyện quốc gia đai sự các kiểu giờ đây có chút ngượng ngùng. Một đám người bất thình lình bị chào hỏi, nói lời cảm ơn khiến cho mấy cái mặt già đỏ hết lên, không biết phải làm sao.
Phương Chính thấy vậy, cười nói:
-Chư vị thí chủ, có qua thì nên có lại, mọi người quan tâm cô ấy, cô ấy nói một tiếng cảm ơn cũng là chuyện thường.
-Không phải thế, này… Chúng ta chỉ là một đám quê mùa, đột nhiên được như vậy, có chút không quen.
-Cả đời này của tôi cũng chưa từng được ai khom lưng chào hỏi cả, ngay cả con trai tôi cũng chưa làm vậy với tôi bao giờ. Vẫn là con trẻ trong thành phố hiểu lễ phép…
-Đúng thế, đọc nhiều sách là chuyện tốt, thằng oắt con nhà chúng ta chỉ biết chạy nhảy ham chơi, dạy mãi không nghe.
-Còn không phải sao, có cơ hội, ném hết vào trong trường học nhốt lại mới tốt được.
…
Đề tài thay đổi, mọi người lại bắt đầu mồm năm miệng mười bàn luận loạn hết cả lên. Không còn mùi khói, Âu Dương Phong Hoa dựa vào ghế ngồi, nghe âm thanh mọi người lớn tiếng trêu chọc lẫn nhau, oang oang như sấm… Trong lòng yên lặng nói:
-Thật tốt…
Xe lòng vòng chạy quanh một vòng ở trong thôn, con đường cũ kỹ, gập ghềnh khó đi, ước chừng xóc nảy hơn nửa giờ mới ra được đường chính, xe chạy êm hơn, chạy cũng thông thuận hơn. Thật sự là nhanh như chớp chạy thẳng về phía huyện Tùng Võ.
Xuống xe, các vị các thôn dân cứ một tổ ba người, một nhóm năm người tổ chức thành đoàn thể đi mua vật dụng, sôi nổi nói lời tạm biệt với Phương Chính, Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi.
Tài xế nhô đầu ra, nói:
-Phương Chính đại sư, xe này của chúng ta không có thời gian xuất phát cố định, nếu ngài định về bằng xe này thì nhớ, buổi chiều hai rưỡi đến đây đợi, tôi nhớ kỹ hết mọi người rồi, khi nào đủ người thì tôi mới chở về.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~