Chương 391: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
Phương Chính nói:
-Bần tăng phỏng chừng phải mấy ngày nữa mới trở về, hôm nay thí chủ không cần đợi bần tăng.
-Được thôi, đây là danh thiếp của tôi, khi nào về thì nói trước tôi một tiếng. Tôi chỉ có thể chờ ngài nhiều nhất là ba tiếng rưỡi đồng hồ, nếu lâu hơn nữa sẽ về trễ, đường ban đêm không dễ đi.
Tài xế nói.
Phương Chính nhận danh thiếp rồi cảm ơn, sau đó mang theo Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi cùng rời đi.
-Đại sư, bây giờ chúng ta đi đâu?
Âu Dương Phong Hoa tò mò hỏi.
Phương Chính ngạc nhiên hỏi lại:
-Thí chủ không biết đường sao?
-Tôi… biết được sao?
Âu Dương Phong Hoa nói xong, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng.
Phương Chính bất đắc dĩ nói:
-Cách đây mấy ngày bần tăng nghe thí chủ nói đâu ra đấy, còn tưởng thí chủ biết nên đi như thế nào kia. Tra bản đồ đi…
Phương Chính lấy di động ra, tìm tòi cách đi đến Hà Quang tự, quả nhiên đại đa số đều nói tới thành phố Hắc Sơn, sau đó di chuyển bằng xe vận tải phổ thông đến thành phố Cổ Lâm, rồi ngồi tàu tốc hành đến thành phố Đàm Trung, xuống xe lại đi nhờ xe, mất một giờ là có thể đến Hà Quang tự. Phương Chính thương lượng với Âu Dương Phong Hoa, hai người đều cảm thấy thời gian quan trọng hơn, không nhất thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian ở trên đường. Âu Dương Phong Hoa lại không thiếu tiền, vì thế, hai người lập tức nhờ xe chạy tới thành phố Hắc Sơn.
Một đường đi thông thuận rất nhiều, hơn nữa cũng càng thêm chính quy, xe buýt có điều hòa, không có hiện tượng chở quá số lượng hành khách, trong xe cũng không ai hút thuốc hay nói chuyện phiếm ồn ào, thế nhưng Âu Dương Phong Hoa lại cứ cảm thấy, trong xe thiếu mất điều gì đó.
-Đại sư, không hiểu sao tôi lại cảm thấy, hình như trong xe này thiếu cái gì ấy.
Ngồi một hồi, Âu Dương Phong Hoa nhịn không được hỏi.
Phương Chính hỏi ngược lại:
-Thiếu cái gì ấy nhỉ?
-Tôi cũng không biết, mới bước xuống từ chiếc xe kia, giờ ngồi lên chiếc xe này, cứ cảm thấy thiếu đi vài thứ.
Âu Dương Phong Hoa cũng có chút mê mang, dường như cô biết thiếu cái gì, nhưng lại không thể nghĩ ra.
Hồng Hài Nhi nói thầm:
-Thiếu khói thuốc, thiếu âm thanh ồn ào, nơi này chẳng khác gì một cái hũ nút.
Âu Dương Phong Hoa gật đầu liên tục, nói:
-Chính là cái này.
Phương Chính cười nói:
-Loại xe buýt này mà đem so sánh với loại xe nông thôn kia, thì chẳng khác gì so sánh cao ốc thành thị với nhà đất nông thôn vậy, một bên là hàng xóm cũng không biết nhau, một bên là toàn thôn gắn bó. Cái thiếu mà cô nói, chính là cảm giác ấm áp giữa tình người với nhau.
Ánh mắt của Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi sáng lên, liên tục gật đầu, Âu Dương Phong Hoa nói:
-Đúng vậy, chính là thiếu đi vài phần vị “người”, lại nhiều thêm mấy phần cảm giác máy móc.
Hồng Hài Nhi ghé vào bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, nói:
-Tuy rằng nơi này rất thoải mái, thế nhưng tôi lại thích chiếc xe nát kia hơn, nghe bọn hắn khoác lác, còn thú vị hơn xem TV nhiều.
Phương Chính cùng Âu Dương Phong Hoa nhìn nhau cười, lời này tuy rằng không được văn nhã cho lắm, nhưng cũng không phải không có lý, bọn họ cũng thích cảm giác ngồi nghe đám cô gì chú bác đó khoác lác.
Rất nhanh sau đó đã đến được thành phố Hắc Sơn, xuống xe, đối diện chính là ga tàu hỏa, đám người Phương Chính đi qua, nhưng Phương Chính và Hồng Hài Nhi lại không hiểu lắm mấy thủ tục kiểu này, vì thế chỉ có mình Âu Dương Phong Hoa bận rộn. Âu Dương Phong Hoa đặt vé qua mạng, sau đó quẹt thẻ ID của Phương Chính để nhận vé, lại mua thêm một vé dành cho trẻ em nữa, hết thảy xong xuôi.
Vào nhà ga, Hồng Hài Nhi liền cảm thấy đôi mắt của mình không đủ để dùng, tuy rằng ở trên mạng cũng đã thấy được nhà ga là như thế nào, thế nhưng được tiếp xúc gần như vậy vẫn là lần đầu tiên. Dù cho nó đã xem qua pháp bảo, xem qua các điện phủ vô cùng cao lớm, nhưng phong cách trang hoàng gì đó lại hoàn toàn bất đồng, chỉ cảm thấy cái gì cũng hết sức mới mẻ.
Mà Phương Chính, tuy rằng cũng tò mò, lại cố gắng nhẫn nại, luôn cảm thấy cứ đông ngó tây nhìn thì mất mặt quá.
-Sư phụ, không đúng.
Lúc này, Hồng Hài Nhi đột nhiên hạ giọng hỏi.
Phương Chính nhìn xem bốn phía, có gì không đúng đâu? Bèn nhìn lại ra chiều dò hỏi.
Hồng Hài Nhi thấp giọng nói:
-Con xem ở trên mạng, bọn họ đều nói tiếp viên hàng không toàn là những chị gái xinh đẹp, cái gì mà chân dài miên man, đồng phục mê người, thế nhưng con nhìn cả nửa ngày, mấy cô gái kia trông khó coi quá. Người xem người kia kìa, cái tay so với chân của con còn thô hơn, một đám dậy thì lên còn không bằng chị Phong Hoa.
Tuy nó đã đè thấp thanh âm, thế nhưng Âu Dương Phong Hoa vẫn nghe được, nghe phần trước đã cảm thấy có chỗ không đúng, vừa nghe tới phần sau, cả mặt đen thui.
Phương Chính cũng đen hết cả mặt, quẳng qua một cú tát lên đầu cực kỳ bạo liệt, mười phần nghiêm túc nói:
-Từ hôm nay trở đi, không cho phép con chơi di động nữa!
-Con đây…
Hồng Hài Nhi vừa định nói không làm mưa nữa.
Phương Chính lập tức nói:
-Buổi tối không mưa, bần tăng liền niệm kinh cầu mưa.
Hồng Hài Nhi nháy mắt đầu hàng…
Âu Dương Phong Hoa cũng hiểu được vì sao lại như thế, nói:
-Đại sư, trẻ con rất non nớt, không thể tiếp xúc với di động. Tiếp xúc nhiều, dễ học cái xấu.
Phương Chính cực kỳ đồng ý, Hồng Hài Nhi trợn mắt nói:
-Ai là trẻ con?
Nhìn thấy Hồng Hài Nhi nóng nảy, Âu Dương Phong Hoa lập tức cười ha hả, nói:
-Tịnh Tâm, chị mua đồ ăn ngon cho em, có muốn đi không?
-Đi!
Hồng Hài Nhi lập tức kêu lên.
-Kêu chị đi, kêu chị thì đi.
Âu Dương Phong Hoa nói.
-Chị,
Hồng Hài Nhi gọi, rất thoải mái.
Phương Chính xoay người sang chỗ khác, quá mất mặt, một màn này, hắn không muốn nhìn tiếp nữa!
Âu Dương Phong Hoa vui vẻ lôi kéo Hồng Hài Nhi đi mua đồ ăn, một lát sau, Hồng Hài Nhi ôm một trái bắp, trong tay cầm một que bắp nổ, ăn vui vẻ vô cùng.
Không bao lâu, xe tới, đám người lên xe.
Phương Chính tuy chưa từng đi xe lửa, thế nhưng trước đó, vì để không bị quá mất mặt, hắn đã tìm hiểu một chút. Cho nên biểu hiện ra bên ngoài vẫn rất bình thản ung dung, nếu đã đi ra ngoài, tất nhiên không thể lúc nào cũng để Âu Dương Phong Hoa xung phong được, hiện tại Phương Chính chủ động dẫn đường, một đường nhìn dọc theo số hiệu trên cửa toa xe, cuối cùng đi tới một chỗ ngồi bên cạnh. Trên cửa sổ treo một bộ quần áo, che mất số hiệu. Nhưng dựa theo dãy số hai bên đường đi, hẳn chính là nơi này không thể nghi ngờ.
Thế nhưng nơi này đã có người ngồi, ngồi ở đó là một người đàn ông, đang khoanh tay lại, nghỉ ngơi.
Phương Chính lấy vé ra nhìn kỹ lại, vị trí không sai, vì thế chắp tay trước ngực nói với người đàn ông đó rằng:
-Vị thí chủ này, nơi này là vị trí của bần tăng, hình như thí chủ ngồi sai chỗ rồi.
Nhưng mà người đàn ông đó cũng không có phản ứng gì với Phương Chính cả.
Phương Chính hơi hơi khó xử, đây là ngủ rồi sao? Làm sao đây?
Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi giơ tay đánh “chát” lên đùi người đàn ông, hô lên:
-Hei, anh em, ngồi sai chỗ rồi, đây là toa xe của tụi này!
Người đàn ông bị cú đánh kia làm tỉnh, liếc mắt nhìn Hồng Hài Nhi một cái, lập tức nổi giận:
-Con nít nhà ai đây? Nói bậy bạ gì thế?
Phương Chính nhanh chóng kéo Hồng Hài Nhi ra phía sau mình, không phải hắn sợ người đàn ông đó đánh Hồng Hài Nhi, mà chủ yếu là sợ Hồng Hài Nhi đánh người ta một trận. Sau đó, Phương Chính chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ, đây là vị trí của bần tăng, thí chủ xem…
Người đàn ông nghe vậy lại càng không vui, cả giận nói:
-Các người mù chắc! Chỗ này là 9B, 9B! Đây là chỗ ngồi của tôi, xem rõ chưa?
Vừa nói, người đàn ông vừa lôi vé xe của mình ra, lại hô lên:
-Xem cho kỹ, đây là chỗ ngồi của tôi! Hòa thượng đui, cút sang kia đi!
Phương Chính liếc mắt nhìn vé xe của người đàn ông một cái, thật đúng là 9B, giống y của hắn! Không đúng, hình như có chỗ nào đó sai sai, vì thế Phương Chính nhìn ra phía ngoài toa xe, đối diện cũng có một chiếc xe lửa…
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~