Chương 392: Đại Sư Là Kẻ Xấu
Ngay lúc đó, Âu Dương Phong Hoa nói:
-Vị đại ca này, trước tiên khoan nóng giận đã, anh có thể cho tôi xem vé của anh không?
-Nhìn cái gì mà nhìn?! Không phải đã cho mấy người xem qua rồi sao? Đừng làm phiền tôi nữa!
Người đàn ông trợn mắt, trực tiếp rống to lên, lúc này mới phát hiện người vừa nói chuyện với mình là một cô gái xinh đẹp, thế là mới hơi hạ giọng xuống, sau đó xoay người qua trừng mắt nhìn Phương Chính, nói:
-Nhìn cái gì mà nhìn?
Người đàn ông này chả khác gì một thùng thuốc nổ, hễ ai động tới là nổ tung lên.
Mấy lần Phương Chính muốn mở miệng, nhưng đều bị đối phương trừng mắt nhìn trờ lại, Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, lui về phía sau đứng qua một bên, không rên thêm tiếng nào.
Hồng Hài Nhi và Âu Dương Phong Hoa thấy vậy, đều cảm thấy Phương Chính quá ấm ức, Hồng Hài Nhi thấp giọng hỏi:
-Sư phụ, làm sao đây? Chỗ ngồi của người bị người ta chiếm mất rồi, hay là người ngồi chỗ của con? Còn không thì, con ném hắn qua một bên?
Phương Chính xoa đầu Hồng Hài Nhi, đáp:
-Tịnh Tâm, cậu là tăng nhân, không nên nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết cả ngày, không tốt đâu.
-Vậy à…
Hồng Hài Nhi không cho là đúng, bĩu môi, hoàn toàn không đồng ý.
Âu Dương Phong Hoa cũng nói:
-Đại sư, nếu không thì ngài ngồi chỗ của tôi đi, tôi đứng một lát cũng không sao cả.
Phương Chính lắc đầu nói:
-Không cần, cứ chờ một lát, vị thí chủ này xuống xe rồi thì sẽ có chỗ ngồi thôi.
Âu Dương Phong Hoa nhịn không được hỏi:
-Đến chỗ nào thì hắn mới xuống xe? Rất gần sao?
Người đàn ông kia bỗng nhiên ngẩng đầu, cười lạnh nói:
-Tôi đến trạm cuối.
Âu Dương Phong Hoa nhìn về phía Phương Chính, Phương Chính mỉm cười nói:
- Đúng vậy, thí chủ, thí chủ mau ngồi xuống đi, xe sắp chạy rồi. Vị thí chủ này, tốt nhất là thí chủ nên nhìn vé của mình một lần nữa, rồi hẵng nói tiếp.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Phương Chính đầy khinh thường:
-Nhìn cái gì mà nhìn? Chỗ ngồi này chính là chỗ của tôi, có nhìn bao nhiêu lần đi nữa vẫn là chỗ ngồi của tôi!
Khi người đàn ông nói chuyện, xe lửa bắt đầu đóng cửa.
Âu Dương Phong Hoa bất đắc dĩ, dẫn theo Hồng Hài Nhi ngồi xuống, có lẽ là vì được ngồi gần người đẹp nên tâm tình của người đàn ông kia rất không tồi, hắn ta cố ý xê dịch vào bên trong, Âu Dương Phong Hoa nhíu mày, né sát vào trong góc.
Người đàn ông kia cũng không để bụng, ngược lại còn đắc ý liếc liếc mắt nhìn Phương Chính một cái.
Phương Chính chỉ cười nhẹ nhàng, xe lửa chạy được một lúc, nhân viên xe lửa đã đi tới:
-Phiền tiên sinh đưa vé cho chúng ta kiểm tra.
Nhân viên xe lửa vừa đi vừa kiểm tra, người đàn ông kia quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nói:
-Hòa thượng, dùng vé giả để lên xe chính là chuyện cực kỳ phiền toái đó.
Phương Chính chắp tay trước ngực, trả lời:
-Cảm ơn thí chủ nhắc nhở.
Âu Dương Phong Hoa nhìn vẻ mặt đắc ý của người đàn ông nọ, càng thêm chán ghét, theo bản năng muốn nói giúp Phương Chính mấy lời, lại bị Phương Chính ngăn lại. Âu Dương Phong Hoa chỉ cảm thấy quá nghẹn uất, bèn bĩu môi, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mắt không thấy tâm không phiền.
Người đàn ông càng thêm đắc ý, đúng lúc này, nhân viên xe lửa tới, nữ nhân viên xinh đẹp cất giọng nhã nhặn:
-Tiên sinh, mời ngài xuất trình vé xe cho chúng ta xem qua một chút.
Người đàn ông cười ha hả lấy vé xe ra, đưa qua, sau đó…
-Tiên sinh, đây là vé xe của anh?
Nhân viên xe lửa nhìn người đàn ông đầy kinh ngạc.
Hắn đáp:
-Đúng vậy, có vấn đề sao?
-Tiên sinh, hình như anh ngồi sai xe rồi
Nhân viên xe lửa nhìn hắn, vẻ mặt đồng tình.
Đầu tiên hắn cực kỳ sửng sốt, sau đó bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng giật lại vé, nhìn kỹ.
Âu Dương Phong Hoa, Hồng Hài Nhi cũng trộm liếc mắt nhìn, chỉ thấy bên trên viết, Cổ Lâm đến Đại Tân!
Âu Dương Phong Hoa cùng Hồng Hài Nhi bật cười tức khắc …
Hắn ta hỏi:
-Xe này đi đâu?
-Điểm cuối là thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Nhân viên xe lửa đáp.
-Dừng xe, dừng xe, tôi muốn xuống xe!
Người đàn ông nóng nảy, hắn đi Đại Tân có việc gấp, khách hàng còn đang chờ kia kìa. Giờ thì hay lắm, ngồi sai chỗ rồi, nếu để chậm trễ không chừng đơn hàng của hắn cũng bay mất!
-Xin lỗi tiên sinh, xe đã chạy rồi, anh chỉ có thể chờ khi nào xe dừng thì xuống xe, rồi đổi vé.
Nhân viên bất đắc dĩ nói.
-Trạm tiếp theo? Trạm tiếp theo còn bao nhiêu lâu nữa?
-Một tiếng rưỡi.
Hắn phát khóc đến nơi, vậy thì đi trễ là cái chắc rồi!
Nhưng mà họa vô đơn chí, nhân viên lại tiếp tục nói:
-Còn có, tiên sinh, mời ngài bổ sung tiền bù vé, tổng cộng là…
Hắn đã ù hết cả hai tai, chờ đến khi hắn phục hồi nổi tinh thần, một hòa thượng áo trắng đi tới trước mặt hắn, mỉm cười nói:
-Thí chủ, bần tăng có thể ngồi được rồi chứ?
Trong chớp nhoáng, vẻ mặt hắn ta chả khác nào nuốt phải một con ruồi chết. Sau đó, hắn nhìn thấy vị hòa thượng kia rút ra một tờ vé xe, đặt ở trước mặt hắn, bên trên ghi rõ ràng: Cổ Lâm đến Đàm Trung, chỗ ngồi cũng là 9B!
-Vị tiên sinh này, phiền ngài nhường chỗ cho vị đại sư này một chút.
Tiếp viên cũng mở miệng.
Hắn không cam lòng trừng mắt nhìn Phương Chính, trong lòng nhớ lại lời Phương Chính nói trước đó: “Lát nữa sẽ có chỗ ngồi.” Hắn bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên:
-Mày đã biết trước từ sớm đúng không? Mày cố ý bẫy ông đúng không?! Mẹ kiếp thứ rùa đen nhà mày!
Phương Chính bất đắc dĩ nói:
-Thí chủ, bần tăng đã nhắc nhở thí chủ rồi, bảo thí chủ nhìn kĩ lại vé của mình, nhưng thí chủ không chịu xem, hiện giờ lại trách bần tăng? A Di Đà Phật… Người tốt khó làm quá.
Trò cười phía bên này, không ít người đều thấy được, ban đầu ai cũng nghĩ có người dùng vé giả, hiện giờ mới hiểu được tường tận mọi việc.
Lập tức có người kêu lên:
-Anh mau câm miệng lại đi! Đại sư nhà người ta ăn nói hiền hòa lịch sự với anh, anh thì cứ há mồm là rống to lên, trề môi trợn mắt, với cái kiểu đó của anh không bị đánh cho một trận đã là may rồi. Đại sư tốt tính, còn nhắc anh kiểm tra lại vé của mình, anh thì không thèm nghe chỉ biết lo tán gái! Đáng đời!
-Đúng thế! Chúng ta đều thấy rõ ràng, anh còn mặt mũi trách người khác?
Mọi người mồm năm miệng mười hô lên, hắn ta lập tức lúng túng, đầu cúi gục xuống, bị tiếp viên đưa sang chỗ khác mua vé bổ sung. Cũng không còn mặt mũi nào ngồi lại toa xe này nữa…
Chờ đến khi người đàn ông đi rồi, Phương Chính mới ngồi xuống.
Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi thấy vậy, lập tức cười tươi.
Hồng Hài Nhi cười hi hi, nói:
-Sư phụ, con đã biết rồi đó, người chính là người xấu!
Chát!
Phương Chính vừa ra tay chính là một cú tát thật mạnh, nện lên trên đầu Hồng Hài Nhi, thằng nhóc này cũng không sợ đau, vẫn ngồi ở kia cười xấu xa như cũ. Phương Chính quở mắng:
-Vi sư chính là người tốt, đừng nói bậy.
Nghĩ mình đã hiểu rõ Phương Chính, Hồng Hài Nhi không cho là đúng bèn bĩu môi, Phương Chính tuy đúng là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải thuộc cái loại cấp bậc đại sư, người tốt bụng! Trong xương cốt cũng có gen của một tên vô lại!
Phương Chính giáo huấn xong Hồng Hài Nhi, Âu Dương Phong Hoa nãy giờ ngồi ở đấy đã nghe được hết, mới thấp giọng nói:
-Đại sư, ngài quả đúng là một người xấu, hi hi…
Trong nháy mắt Phương Chính hết chỗ nói, hắn đã làm gì? Hắn đã có lòng tốt nhắc nhở đối phương được chứ? Người ta không cảm kích, còn trách hắn? A Di Đà Phật! Khó chịu!
Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi lôi kéo quần áo Phương Chính, hỏi:
-Sư phụ, người làm như vậy không quá phù hợp với hình tượng cao tăng, không phải nói cao tăng đều là đánh không đánh lại, mắng không mắng lại sao?
Phương Chính liếc mắt Hồng Hài Nhi nhìn một cái, nói:
-Vậy chuyện của con thì thế nào?
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên, nó là bị bồ tát bắt được Bồ Tát trảo, giống như… Này cũng không quá phù hợp với hình tượng cao tăng nha!
Phương Chính nói với Hồng Hài Nhi rằng:
- Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, bần tăng cho rằng, người tốt được báo đáp, người xấu phải chịu tội, đây mới là luật nhân quả. Đương nhiên, người xấu cũng phân ra có thể cứu hoặc không nên cứu, tương tự như người xấu và kẻ ác độc vậy. Người mới nãy tuy không phải người xấu, nhưng là một kẻ tính tình xấu xí, đã ngồi sai xe, đó chính là nhân, được người khác nhắc nhở, còn không biết mà tự mình làm lãng phí thời gian của mình, thiệt hại chút ít, đó chính là quả. Cho nên, về sau con cũng phải làm nhiều chuyện tốt, tối với người khác thì hòa hảo một chút, lúc gặp chuyện, trước tiên phải bình tĩnh, xem nghe suy nghĩ, sau đó mới ra quyết định, đã biết chưa?
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~