Chương 393: Hòa Thượng Giả
Hồng Hài Nhi nghe Phương Chính giảng giải, trực tiếp nhắm chặt hai mắt lại, giả bộ ngủ.
Đối với việc này, Phương Chính cũng đành bất đắc dĩ, muốn giáo dục thằng oắt con này, quả thực không phải là khó bình thường.
Nhưng Âu Dương Phong Hoa lại thấy rất hay, liên tục gật đầu nói:
-Đại sư nói rất đúng.
…
Dọc đường đi không xảy ra thêm chuyện gì bất tiện nữa, rất nhanh đã đến được thành phố Đàm Trung, xuống xe, nhìn từ xa đã có thể nhìn thấy dãy núi Trấn Ngân như một con rồng đen uốn lượn nơi đường chân trời. Từ ga tàu cao tốc đến trung tâm thành phố cũng mất một khoảng, may mà ngay tại cổng nhà ga đã có xe buýt, thế nhưng thời gian cũng không còn sớm, Âu Dương Phong Hoa quả thật có chút mệt mỏi, nói:
-Đại sư, dù sao ngày mai mới diễn ra pháp hội, hôm nay chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã. Tôi cảm giác mình ngồi xe đến cứng đơ cả người rồi.
Thật ra Phương Chính hoàn toàn không sao cả, chỉ cần hắn không phải tiêu tiền, thế nào cũng được! Vì thế gật đầu nói:
-A Di Đà Phật, hết thảy tùy thí chủ đi.
Âu Dương Phong Hoa lập tức phấn chấn vui vẻ đi tìm một cái xe bus, tiến vào thành phố.
Hơn mười phút sau, Phương Chính ngửa đầu nhìn tòa nhà cao hơn mười tầng này, xoa xoa mũi, thầm nghĩ:
-Cứ xem như hôm nay bần tăng này hưởng thụ một lần vậy…
Đúng lúc này, từ cổng chính của tòa nhà có một cặp vợ chồng đang đi ra, họ kéo theo va li, có vẻ rất vội vã. Thế nhưng lúc đi ngang qua Phương Chính, Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi, vẫn là quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt kì quái.
Người phụ nữ kia thấp giọng nói:
-Thật là thói đời đảo điên, hòa thượng mà lại đường chính chính mang theo vợ và con trai, ai… Nhìn đứa nhỏ kia cũng được mấy tuổi rồi, hai người này còn trẻ đã sinh con …
-Qủa thật rất quá đáng, hòa thượng mà lấy vợ, còn xinh đẹp như vậy …
Trên trán Phương Chính nhất thời đen xì một mảng, cái gì thế này? Năng lực tưởng tượng của dân chúng có cần phải mạnh mẽ đến vậy không?
Cũng may Âu Dương Phong Hoa không nghe được, cô lục tìm thẻ căn cước của mình, sau đó vung tay lên nói:
-Đại sư, Tịnh Tâm, đi thôi!
Phương Chính cùng Hồng Hài Nhi chạy nhanh theo Âu Dương Phong Hoa đi vào khách sạn.
-Thưa cô, mấy… Ách…
Tiếp tân ngẩng đầu liền thấy được Âu Dương Phong Hoa, vừa muốn đặt câu hỏi, nháy mắt ngốc ra tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ nhìn tổ hợp ba người kỳ lạ trước mắt, trong nhất thời đầu óc có chút không đủ dùng. Đây là một gia đình? Cô gái kia quá trẻ tuổi đi? Không phải một gia đình? Nhưng chính là một nam một nữ mang theo một đứa trẻ … Vấn đề là, hòa thượng này cùng một thiếu nữ đến khách sạn thuê phòng? Ôi mẹ ơi, đây là tình huống gì đây? Trong phút chốc, quầy tiếp tân trở nên lộn xôn.
-Ba người, hai gian phòng.
Âu Dương Phong Hoa vừa nói, gương mặt xinh đẹp vừa ửng đỏ hết cả lên, cô lớn đến ngần này, nhưng cũng là lần đầu tiên đến khách sạn cùng người khác phái, mà có đánh chết cô cũng chưa từng nghĩ lần đầu tiên của mình sẽ đi cùng một hòa thượng! Cho nên đứng trước phản ứng của nhân viên tiếp tân, cô cũng ít nhiều đoán được, trong lòng càng thêm ngượng ngùng xấu hổ. Tuy cây ngay không sợ chết đứng, nhưng bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn, cô vẫn cảm thấy có chút quái quái. Vì thế, cô cố ý nhấn mạnh chữ ba và hai trong câu nói của mình, miễn cho bị hiểu lầm.
Phương Chính cũng vô cùng lúng túng, cứ ngửa đầu nhìn trần nhà mãi, trong lòng mặc niệm thanh tâm chú. Không phải hắn có ý nghĩ không an phận nào, chỉ là hắn cảm thấy —— quá xấu hổ rồi! Đồng thời thầm nghĩ trong lòng:
-Vẫn là tu hành chưa đủ, nếu là Nhất Chỉ thiền sư, ắt hẳn sẽ coi tất cả mọi đồn đãi vớ vẩn chỉ như không khí …
Nghĩ đến Nhất Chỉ thiền sư, tâm Phương Chính cũng tĩnh lại không ít.
Nhưng Hồng Hài Nhi thì chả biết xấu hổ là gì dù chỉ một chút, nó cứ ngó ngó nghiêng nghiêng, vô cùng tò mò.
Tiếp tân sau khi ngây ra một lúc liền phục hồi tinh thần, nghe được là hai phòng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà…
-Xin lỗi, chỉ có một phòng.
Tiếp tân bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Phong Hoa và Phương Chính.
Phương Chính, Âu Dương Phong Hoa trợn tròn mắt:
-Một phòng? Không còn dư phòng nào sao?
Âu Dương Phong Hoa hỏi.
Tiếp tân lắc đầu cười khổ đáp:
-Ắt hẳn hai người tới là để dự pháp hội vào ngày mai đúng không? Hiện tại toàn bộ thành phố Đàm Trung đều là người đến đây dự pháp hội, nói thật, có thể có một phòng đã là không tồi rồi. Không tin hai người cứ đi khách sạn khác hỏi xem, nhất định không còn phòng trống. Tình hình chung thôi, thường thì đại đa số mọi người đều đặt phòng trước một tuần cả. Phòng này của chúng ta, cũng là do vừa có người trả mới có.
Phương Chính và Âu Dương Phong Hoa cùng nghĩ tới đôi nam nữ mới vừa vội vàng rời đi kia.
-Đại sư, làm sao đây?
Âu Dương Phong Hoa phải cầu cứu rồi
Phương Chính cười khổ đáp:
-Thôi đi, bần tăng thấy phòng khách có sô pha, thôi cứ ngủ sô pha một đêm là được.
-Làm sao như vậy được? Không phải đã thương lượng rồi sao, ngài dẫn tôi đi xem pháp hội, tôi bao chuyện ăn uống. Tôi ở phòng khách, ngài ngủ ở đại sảnh? Cái này không được, không thì tôi ở phòng khách, còn ngài cứ ở phòng ngủ đi.
Âu Dương Phong Hoa vội vàng lắc đầu. Ở trong mắt người khác, Phương Chính chỉ là một hòa thượng, nhưng ở trong mắt Âu Dương Phong Hoa, đây chính là thư pháp đại sư đã hạ gục cha cô trong chớp mắt! Người như vậy, tôn quý tuyệt đối, sao có thể ngủ ở đại sảnh? Chuyện này nếu lúc về nhà để cha cô biết được, tám phần chính là bị quất cho mấy hèo.
Đang lúc hai người đang tranh luận ai sẽ phải ngủ phòng khách, tiếp tân cười khổ nói:
-Hai vị, không cần tranh nhau nữa, một gian phòng cuối cùng đã bị người ở trên mạng đặt trước.
Phương Chính và Âu Dương Phong Hoa lập tức trợn tròn cả mắt, lúc này phải làm sao? Ngủ đường cái?
-Tôi không tin, một phòng cũng không có ư?
Âu Dương Phong Hoa móc di động ra, ngồi ở phòng khách tìm kiếm một hồi, kết quả chỉ thấy một đống khách sạn đều cho ra kết quả hết phòng, sau đó cô đành nhìn Phương Chính đầy khổ sở, nói:
-Đại sư, ngài nói xem ngài tranh giành để làm gì chứ, tốt xấu gì cũng có được một phòng.
Phương Chính cũng là bất đắc dĩ, chuyện này có thể trách hắn sao? Cho dù hắn thật sự muốn ngủ phòng ngủ, đừng nói Phật Tổ không tha thứ hắn, bản thân hắn cũng không làm được chuyện này. Tốt xấu gì hắn cũng là một người đàn ông, sao có thể để một cô gái nhỏ ngủ ở sô pha phòng khách?
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó thở dài một tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, trên đường cái, hai gã tai to mặt lớn có diện mạo hơi giống với hòa thượng đang lảo đảo lắc lư đi về phía khách sạn, vừa đi, một hòa thượng trong đó thấp giọng hỏi:
-Em trai, em ngửi thử xem, trong miệng anh không có mùi rượu chứ?
-Không có, không có. Anh, anh nhát gan quá, như đám già chết tiệt ở chùa chúng ta, cả đám ngày nào cũng niệm kinh niệm đến lú lẫn cả người. Chỉ cần không uống trước mặt bọn họ, bọn họ biết cái rắm!
Một hòa thượng khác không cho là đúng nói.
-Cái gì mà nhát gan? Trí Vân, anh nói cho em hay, anh là cẩn thận thôi! Hai anh em chúng ta đi được đến ngày hôm nay không phải dễ dàng, có biết bao nhiêu người đỏ mắt với vị trí của chúng ta kìa. Cẩn thận một chút, cẩn thận cũng không thừa.
Hòa thượng có vóc dáng cao nói.
-Anh, nơi này không có người ngoài, anh có thể không gọi pháp hiệu của em không? Nghe chả khác gì hòa thượng thật cả… Em nói, chúng ta khi nào thì hoàn tục đấy?
Trí Vân bất mãn đáp.
-Hoàn tục? Còn cái gì chưa tục? Hiện tại là em thiếu ăn hay thiếu mặc? Hay là thiếu đàn bà cho em? Còn có, gọi anh bằng pháp hiệu, cứ phải cẩn thận một chút, không thừa.
Hòa thượng có vóc dáng cao lại nói.
-Không phải, anh à… Ai, Trí Năng đại sư! Được rồi chứ? Em biết làm hòa thượng tốt, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, bất quá… Mấy con đàn bà dưới chân núi chúng ta đó, em chán ngấy cả rồi...Thật vất vả mới đi được chỗ khác, anh còn không cho em đi… Nghẹn chết em.
Trí Vân oán giận nói.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~