Chương 394: Bắt Nạt?
- Nhịn đi, khi nào về thì em lại đi. Nơi này đâu đâu cũng toàn là hòa thượng, em đi bậy bạ, nếu để người khác thấy được thì phải làm sao?
Trí Năng nói.
-Phải phải phải … Cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận là được chứ gì? Ai nha… Trí Năng đại sư, nếu anh lên làm trụ trì thì tốt quá. Đến lúc đó em sướng chết đi mất, mẹ nó muốn tán gái thì tán gái, muốn làm gì thì làm nấy!
Trí Vân nói.
-Em thích quá rồi còn gì! Lúc trước anh đưa em ra khỏi nhà, em còn buồn bực nữa kìa.
Trí Năng nói.
Trí Vân cười ha ha, đáp:
-Lúc ấy là em không biết làm hòa thượng lại sướng đến như thế. Trước giờ cứ luôn nghĩ, làm hòa thượng chính là thanh đăng cổ phật, ăn uống chay tịnh. Ai biết được anh giỏi quá, chùa Nam Phong lớn như vậy, toàn bộ nguồn tài chính đều bị anh nắm trong tay, chậc chậc… Sao lúc trước anh lại rớt chứng chỉ kế toán nhỉ. Mà bọn hòa thượng ở Nam Phong đúng là ngu thật, mỗi ngày chỉ biết niệm kinh, niệm kinh, giống như niệm kinh là có thể thay cơm vậy. Vẫn là chúng ta sướng nhất, bọn họ niệm kinh, chúng ta xuống núi nghe nhạc; bọn họ ăn chay, chúng ta ăn thịt uống rượu; bọn họ thấy phụ nữ là không dám ngẩng đầu, chúng ta thì, khắp hang cùng ngõ nẻm dưới chân núi đào đâu ra địch thủ?
-Được rồi được rồi, mấy loại chuyện này làm thì cứ làm, nhưng không nên nói nhiều!
Tuy rằng Trí Năng đang răn dạy, nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ đắc ý. Lúc trước khi hắn xuất gia, không một ai xem trọng hắn. Rất nhiều bạn học bảo hắn ngốc, bây giờ so sánh thử, ai sống thoải mái hơn hắn? Nghĩ đến mấy con số trong thẻ của mình, hắn âm thầm cười lạnh, nói tiếp:
-Chờ anh về rồi, sẽ mua căn nhà tốt nhất, xe tốt nhất, mở một công ty riêng, làm tổng giám đốc, đến lúc đó cho bọn chúng sáng mắt ra, ai mới là cha là mẹ!
-Được rồi, em không nói nữa là được. Anh, em thật sự muốn tìm phụ nữ, anh nhìn trên đường kia kìa, một đám người ai nấy đều mang theo bạn gái, kề cận thân mật, không phải là đang khoe khoang … Mẹ kiếp! Ông trời còn có mắt không? Một hòa thượng cũng đang thể hiện kìa!
Trí Vân đột nhiên chửi mắng.
Trí Năng ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, một tiểu hòa thượng mặc tăng y màu trắng đang cùng một thiếu nữ rất xinh đẹp ngồi trên ghế sô pha tiếp đón của khách sạn, lúc này, không biết là hai người kia đang nói gì, nhưng họ đang bốn mắt nhìn nhau!
Trí Vân nhịn không được, kêu lên đầy ê ẩm:
-Sư huynh, anh xem cái tên hòa thượng quê mùa đằng kia, hắn còn mặc tăng y màu trắng kìa, chẳng lẽ hắn không biết là tăng nhân thì không thể mặc tăng y thuần sắc sao? Chậc chậc, còn cùng một nữ thí chủ tới khách sạn. Chậc chậc… Cũng không biết sư phụ hắn dạy dỗ đồ đệ kiểu gì, đây không phải là đang làm bại hoại Phật môn chúng ta sao?
Phương Chính vừa nghe thế, trong nháy mắt nhíu mày lại, Phương Chính quay đầu nhìn, chỉ thấy một hòa thượng béo núc đi theo sau một hòa thượng cũng mập mạp không kém tiến vào khách sạn, hòa thượng phía trước dường như có hơi lớn tuổi, đôi mắt lúc nào cũng mang ý cười, tạo cho người khác cảm giác hắn thật hòa ái dễ gần, toàn thân hắn mặc tăng y màu vàng, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, khiến người ta càng có ấn tượng tốt hơn nữa. Thế nhưng, Phương Chính vẫn cảm thấy, người này thực giả tạo…
Hòa thượng béo đi phía sau không cao lắm, trên cổ treo một chuỗi tràng hạt thô to, trên tay xách theo một cái túi màu đen căng phồng, cũng không biết đang đựng cái gì trong đó. Người vừa nói chuyện khi nãy chính là hòa thượng béo này, hắn vừa nói xong, còn không quên liếc mắt nhìn Phương Chính đầy quái gở, thế nhưng khi nhìn tới Âu Dương Phong Hoa, ánh mắt rõ ràng tạm ngừng lại một chút.
Âu Dương Phong Hoa vốn đang gấp, đột nhiên bị người ta mắng như vậy, cũng thật tức giận, hô lên:
-Tiếc quá, khách sạn tốt như vậy, lại cho chó chạy vào, còn cắn người lung tung nữa.
Trí Vân vừa nghe, tức khắc ngây ngẩn cả người, sau khi phục hồi tinh thần lại liền nhận ra, đây là đang mắng hắn! Vì thế cả giận nói:
-Vị nữ thí chủ này, sao lại mắng chửi người lung tung thế?
Âu Dương Phong Hoa lập tức trưng ra một gương mặt tươi cười rất đáng yêu, cô cười tủm tỉm, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
-Ai nha, tôi đang mắng chửi người sao? Thì ra đúng là tôi đang mắng chửi người? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi còn tưởng rằng tôi đang mắng chó chứ.
-Cô… Thứ....
Trí Vân tức thì phát điên lên, định mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Trí Năng kéo lại, lời vừa đến bên miệng cũng nuốt trở vào.
Trí Năng chắp tay trước ngực, chào Phương Chính cùng Âu Dương Phong Hoa:
-A Di Đà Phật, bần tăng Trí Năng đến từ chùa Nam Phong, đây là sư đệ bần tăng, Trí Vân. Vị pháp sư này và thí chủ nên xưng hô thế nào cho phải? Hiện đang tu hành ở danh sơn nào?
Có cái gọi là “có ra tay cũng không ai đánh kẻ đang cười”, tuy Âu Dương Phong Hoa cảm thấy hòa thượng này cũng không giống người tốt, nhưng hắn cũng chưa làm gì cả, vì vậy cô thối lui qua một bên, giao cho Phương Chính giải quyết.
Phương Chính cười đầy ôn hòa, chắp tay trước ngực, đáp lễ nói:
-Bần tăng pháp danh Phương Chính, là trụ trì Nhất Chỉ tự tại núi Nhất Chỉ, gặp qua Trí Năng đại sư.
-Nhất Chỉ tự tại núi Nhất Chỉ?
Trí Năng đại sư sửng sốt, sau đó ra vẻ suy tư, mày càng lúc càng nhíu chặt lại, không biết là cố ý hay vô tình, hắn cao giọng, lắc đầu nói:
-Bần tăng tự hỏi, bản thân đối với các chùa chiền lớn trong tỉnh đều nhận biết rõ ràng, cho dù là chùa nhỏ nơi núi non, bần tăng cũng sẽ được nghe qua. Thế nhưng bần tăng đã lục soát trong trí nhớ mình rất kỹ, cũng chưa từng nghe nói đến cái tên Nhất Chỉ tự này. Phải chăng đại sư là trụ trì của một chùa lớn ở ngoại tỉnh?
Ngoài tỉnh, lớn, trụ trì. Mấy chữ này hắn ta đặc biệt nhấn mạnh.
Mấy lời này vừa được nói ra, toàn bộ sảnh ngoài đều nghe rành mạch, tiếp tân và các nhà sư vừa mới bước ra từ thang máy đều nghe thấy, tất cả nhìn hết lại đây.
Trí Vân lập tức ứng tiếng nói:
-Sư huynh vừa nói như vậy, sư đệ phải tra cứu ngay mới được, để sư đệ xem xem, Nhất Chỉ tự … tìm kiếm một chút, ai nha không có chùa nào như thế. Chẳng lẽ chùa lớn ở nước ngoài? Trụ trì của chùa lớn ở nước ngoài, quả thực hiếm có!
Hai sư huynh đệ kẻ xướng người hoạ, thanh âm càng ngày càng cao, hấp dẫn càng nhiều người chú ý, nói rõ ra chính là đang ghê tởm Phương Chính!
Âu Dương Phong Hoa nghe vậy, liền nổi giận không nhẹ, thế nhưng lúc này Phương Chính đang nói chuyện với đối phương, cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể ở đằng sau, dùng ánh mắt hung ác trừng chết hai tên hòa thượng béo! Cô thật nghĩ không ra, đang yên đang lành, hai tên hòa thượng kia tới tìm bọn họ gây phiền phức làm cái gì?
Phương Chính cũng không hiểu ra sao, hắn xác định không quen biết hai tên hòa thượng này, như thế nào lại vô duyên vô cớ bị tìm tới gây phiền toái đâu? Cho dù là tượng Bồ Tát cũng có ba phần giận dữ, huống chi bản thân Phương Chính cũng không phải cao tăng đắc đạo gì, vô vi đại sư. Mới nãy tìm không ra phòng ở, vốn dĩ đã không thoải mái rồi, hiện tại lại bị người ta kiếm chuyện, càng thêm khó chịu.
Nhưng Phương Chính cũng biết, người ta kiếm chuyện với hắn theo kiểu không đao không thương như thế này là hòng làm hắn khó xử, hắn cũng không thể lập tức chỉ mũi mắng mỏ một phen được. Huống chi, hắn lại càng không thể mắng chửi người…
Vì thế Phương Chính hít sâu một hơi, mỉm cười hỏi:
-Trong mắt hai vị đại sư đây, dạng chùa nào thì gọi là chùa lớn? Còn dạng chùa nào, thì là chùa nhỏ?
Đại sư Trí Vân, sư đệ của đại sư Trí Năng cười nói:
-Ngài là đang xin sư huynh tôi chỉ bảo sao?
Trí Năng vô cùng phố hợp ngẩng đầu lên, bộ dạng cao tăng đắc đạo đang nhìn đệ tử của mình. Đối với hắn, Phương Chính không được bao nhiêu tuồi, tất nhiên kiến thức không sâu được. Hơn nữa Nhất Chỉ tự, quả thực hắn chưa từng nghe qua, trên bản đồ cũng không tìm được. Vả lại theo như hắn biết, những người có thể lên làm trụ trì ở những chùa chiền lớn đều là các lão tăng. Trẻ như vậy mà đã làm trụ trì? Hoặc đối phương đang nói dối. Hoặc chỉ là một ngôi chùa nhỏ nơi núi rừng, dăm ba người mà thôi… Mà loại chùa nhỏ xíu này, ở trong mắt hắn căn bản không coi là chùa chiền.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~