Chương 395: Đánh Huynh Đệ Của Ta?
Trí Vân đang đứng ở một bên quan sát Phương Chính lại càng lạnh lùng hơn, mắt hắn híp lại thành một đường nhỏ, thỉnh thoảng len lén liếc Âu Dương Phong Hoa một chút. Trí Vân thật sự không phục, một tên hòa thượng nho nhỏ ở một cái chùa nho nhỏ, dựa vào đâu mà có thể cua được một cô nàng xinh đẹp như vậy chứ? Còn tới đây để khiêu khích hắn nữa? Không cho đối phương một ít bài học, hắn không phải là Trí Vân!
Về phần Trí Năng, đương nhiên hắn ta làm việc này là vì em trai của mình, thế nhưng so với Trí Vân thì Trí Năng thông minh hơn nhiều, chưa thăm dò tình hình đối phương, hắn sẽ không đắc tội một cách tùy tiện. Bởi vậy, đầu tiên là phải trưng ra gương mặt tươi cười hòa ái, sau đó tìm hiểu thân thế. Kể từ lúc xác định được Phương Chính xuất thân từ một ngôi chùa nhỏ, hai huynh đệ càng không coi Phương Chính ra gì.
Mặc dù trên phương diện lý thuyết, chùa lớn hay chùa nhỏ cũng đều cùng một cấp bậc, nhưng trong mắt bọn hắn, chùa lớn chính là chùa lớn, mà chùa nhỏ cũng chỉ là chùa nhỏ, đây là khoảng cách không thể vượt qua được. Thử hỏi mà xem, tổng thống của một nước lớn và tổng thống của một nước nhỏ liệu có được đối đãi bình đẵng như nhau hay không? Đương nhiên không thể!
Vả lại, đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người này ở bên ngoài ức hiếp tăng nhân của những ngôi chùa nhỏ, thường thường, sau khi biết được bối cảnh của bọn hắn, các tăng nhân dù có thế nào đi nữa cũng chỉ gắng nén giận chứ không dám phản ứng lại. Cho nên, sau khi hai người xác định được thân phận của Phương Chính liền không còn ngại ngần chút nào nữa. Muốn gây chuyện ư? Hai anh em bọn họ đã từng sợ ai hay chưa?
Âu Dương Phong Hoa nghe xong, vội vã muống mở miệng, lại thấy Phương Chính cười nhạt, nói:
-Bần tăng đến từ chùa nhỏ nơi sơn dã, kiến thức kém cỏi, kinh phật cũng chưa được đọc nhiều, có nhiều thứ còn không hiểu, nên coi như là xin được chỉ bảo.
-Xin được chỉ bảo chính là xin được chỉ bảo, còn coi như là... Thật không thành tâm.
Trí Vân chế giễu nói.
Trí Năng thì cười:
-Sư đệ, không nên như vậy, người ta đã có tâm muốn xin được chỉ bảo, bần tăng tất nhiên sẽ trả lời thật tình.
Hai chữ chỉ bảo lại càng được nhấn mạnh thêm.
Người vây xem chung quanh cũng càng ngày càng nhiều, mỗi người đểu đang nghị luận ầm ĩ.
-Hai hòa thượng mập này có chút quá đáng rồi.
-Hoàn toàn quá đáng, rõ ràng là đang ăn hiếp người ta.
-Nhưng tiểu hòa thượng này cũng hèn nhát quá đi, bị ăn hiếp rồi còn xin được chỉ bảo nữa, thật sự là hèn quá...
-Đúng đấy, nếu là tôi thì tôi mắng lại ngay. Không phải đều là chùa cả sao, ai sợ ai chứ.
-Xuất thân từ chùa nhỏ, sợ là đúng rồi.
-Cái tên tiểu hòa thượng này dẫn theo phụ nữ tới thuê phòng, không phải là hòa thượng giả đấy chứ?
-Tôi cũng nghe nói, hàng năm đều có không ít hòa thượng giả đến Hà Quang tự dự pháp hội để tham gia náo nhiệt, thậm chí có kẻ không vào được Hà Quang tự liền đi lừa gạt lung tung ở bên ngoài. Lừa ăn gạt uống còn chưa tính, lừa cả sắc nữa kìa.
-Hòa thượng này không phải là cái loại lừa đảo kia đấy chứ?
Người bên ngoài nghị luận đủ thứ thể loại, đám người Phương Chính đều nghe được hết, bất quá Phương Chính cũng không thèm để ý. Nếu là nhằm vào hắn, tất nhiên hắn sẽ tức giận, thế nhưng đây chỉ là tùy ý đoán mò, hắn mới không thèm để ý. Ngược lại Âu Dương Phong Hoa bị nói đến đỏ bừng cả khuôn mặt, tức giận đến độ hét đau cả cuống họng, muốn đuổi hết mấy cái người đồn đoán lung tung này đi hết mới hả dạ.
Trí Năng và Trí Vân thì âm thầm đắc ý trong lòng, những người này nói như vậy, ngược lại có lợi đối với bọn hắn, mọi người càng nghĩ sâu xa thì lát nữa bọn hắn càng dễ tạt nước bẩn. Dám tranh cãi với anh em bọn hắn ư? Không quan tâm cậu là hòa thượng thật hay hòa thượng giả, hôm nay nhất định phải khiến cậu mất hết thể diện!
Thế là Trí Năng tiếp tục nói:
-Cái này sao? Chùa lớn tức là những ngôi chùa phải nằm ở những vùng đất nổi tiếng, chiếm diện tích cực lớn, có cao tăng đắc đạo tọa trấn, còn có mấy trăm ngàn tăng nhân cư ngụ nữa, hằng ngày hương hỏa nghi ngút, đèn đuốc sáng trưng. Còn chùa nhỏ, mảnh đất bé như bàn tay, một người một phật mà thôi.
Trí Năng nói xong, Trí Vân lập tức phụ họa nói theo:
-Sư huynh nói rất hay!
Phương Chính như thể đang nhìn xem kẻ ngốc mà nhìn Trí Năng và Trí Vân, sau đó gọi Âu Dương Phong Hoa cùng Hồng Hài Nhi, nói:
-Âu Dương thí chủ, đồ đệ, đi thôi.
-Ể, sao lại đi rồi? Vị hòa thượng này, nhận được chỉ bảo xong cũng không biết nói cảm ơn hả?
Trí Vân thấy Phương Chính muốn đi ngay, không cam lòng mà kêu lên.
Phương Chính lại lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Trí Vân còn muốn nói gì đó, Hồng Hài Nhi đã hừ hừ, lên tiếng:
-Ê mập, cái tên mập lớn kia của mấy người căn bản là không hiểu Phật pháp, còn muốn nói gì hả? Nói bậy bạ cái gì mà chùa lớn với chẳng chùa nhỏ!
-Ơ! Cái tên nhóc nhà ngươi, có kiểu nói chuyện như ngươi sao?
Trí Vân cũng hơi phát điên lên, đáng tiếc, bốn phía đều là người, cũng không tiện mắng chửi, càng không tiện ra ra tay đánh đứa bé.
Trí Năng biết vị sư đệ này của mình thành sự không có bại sự có dư, lập tức niệm một câu phật hiệu, sau đó nói:
-Ồ? Đại sư nói bần tăng không hiểu Phật pháp? Như vậy xin hỏi, đại sư biết cái gì là chùa lớn, cái gì là chùa nhỏ sao?
Phương Chính vẫn không quay đầu lại như cũ, Hồng Hài Nhi hơi ngửa đầu, hỏi ngược lại:
-Ông đây là đang xin sư phụ tôi chỉ bảo?
Lời này vừa nói ra, Trí Năng cùng Trí Vân chả khác nào đang ăn phải một con ruồi chết, hình như đây là câu mà bọn hắn nói khi nãy! Không nghĩ tới bị trả lại nhanh như vậy.
Trí Vân lập tức nói:
-Thôi đi, nếu các người biết, nói ngay. Không biết, đừng giả vờ giả vịt.
Hồng Hài Nhi tỏ vẻ đang nhìn một thằng ngu, nhìn Trí Vân nói:
-Lúc sư phụ tôi không hiểu, có thể không ngại học hỏi kẻ dưới. Đến lượt hai người thì có không hiểu cũng không chịu học hỏi, lòng thành chỉ tới đó thì làm hòa thượng làm cái gì? Về nhà trồng trọt đi là được.
-Cái thằng nhỏ này, nói chuyện cái kiểu gì thế?
Trí Vân kêu lên.
Âu Dương Phong Hoa kéo Hồng Hài Nhi lại, sau đó gương mặt đầy vẻ tươi cười, nói:
-Sao ông lớn như thế lại còn đi chấp nhặt với một đứa con nít nhỉ? Bộ không biết lời trẻ con thì không nên so đo sao? Con nít mà, dĩ nhiên nó nghĩ gì nói nấy, chứ cũng không có tâm địa xấu xa gì.
Lời này chẳng khác nào đang gián tiếp thừa nhận Hồng Hài Nhi nói rất đúng, hết lần này tới lần khác Trí Vân không cách nào phản bác. Tính toán với một đứa trẻ trước mặt nhiều người như vậy, quả thật rất mất mặt.
Từng nhóm tăng nhân, khách hành hương đang vây xem cũng nghị luận ầm ĩ.
-So sánh hai bên, hai tên hòa thượng mập này đúng là đã rớt xuống thế yếu rồi.
-Hoàn toàn chính xác ... Nhìn đi, vị tiểu hòa thượng kia vẫn có chút bản lãnh.
-Chí ít là lấy lên được, thả xuống được.
...
Trí Năng nghe xong, mặt sắp đen hết cả rồi, cắn răng một cái, nói:
-Xin hỏi Pháp sư, như thế nào là chùa lớn? Như thế nào là chùa nhỏ?
Nhưng trong lòng lại nói: “Nếu hắn đáp không tốt, thì làm nhục hắn vẫn không muộn.”
Lúc này Phương Chính mới xoay người lại, chắp tay trước ngực, hỏi ngược lại:
-Chùa cũng chia lớn nhỏ sao?
Nói xong, Phương Chính quay người rời đi.
Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi sững sờ, sau đó hai người lấy lại tinh thần, Hồng Hài Nhi càng là không kiêng nể gì cả mà cười to nói:
-Chính là như vậy, chùa chiền còn phân lớn nhỏ sao? Ông nghĩ chùa chiền là cái gì? Sơn trại ? Động phủ Yêu Vương? Ha ha... Còn lấy nhân số nhiều ít, địa bàn rộng hẹp mà phân ra lớn nhỏ... Ha ha...
Âu Dương Phong Hoa nói:
-Lớn cũng như nhỏ mà nhỏ cũng như lớn, lớn thì tốt, nhỏ cũng không vấn đề gì, chẳng qua là mảnh đất lễ Phật, tâm thành thì linh, chứ không phải là đất lớn mới linh, hòa thượng như ông, quả thật tu hành cũng như không.
Hai người phấn chấn rời đi, để lại hai kẻ Trí Năng, Trí Vân đen mặt đứng chôn chân tại chỗ, bọn hắn biết, bọn hắn đang bị đùa giỡn!
Những tăng nhân khác, khách hành hương, người xem náo nhiệt mới đầu còn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Phương Chính, nhưng sau khi được Âu Dương Phong Hoa giải thích một lượt, lập tức rõ ràng.
Từng tăng nhân chắp tay trước ngực, đối với bóng lưng Phương Chính, niệm:
-A Di Đà Phật.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~