Chương 396: Đánh!
Khách hành hương, khán giả vây xem đều mang vẻ mặt bỗng nhiên hiểu ra, họ nói:
- Đúng vậy, chùa chiền sao có thể phân lớn nhỏ? Tâm thành thì linh, lễ Phật bất quá là một mét vuông mà thôi, đất rộng thì tốt mà đất nhỏ cũng thế, có cái gì khác nhau?
Sau đó, ánh mắt của đám người này khi nhìn hai người Trí Vân và Trí Năng, thật giống như đang nhìn kẻ ngốc!
Trí Vân và Trí Năng chịu không nổi, mặt mày xám xịt chuẩn bị trốn chạy, ai ngờ cái túi màu đen trong tay Trí Vân không được cầm cẩn thận, “bang” một tiếng rơi xuống mặt đất, tiếp đó có tiếng thủy tinh bể vỡ vang lên, mọi người liền ngửi thấy mùi bia nồng nặc, liếc sơ là có thể thấy được chai bia từ đống thủy tinh vỡ nát, mọi người hô lên:
-Các người còn uống rượu?
Trí Vân sợ tới mức gấp gáp gói kỹ cái túi đen kia lại, nhanh chân chạy theo Trí Năng tới thang máy. Trí Vân còn cố nói lại:
-Các người nhìn lầm rồi, không phải bia, là rượu thuốc.
-Chúng tôi cũng chưa nói là bia, ông gấp cái gì?
Một người kêu lên.
Trí Vân biết mình lỡ mồm, gương mặt già nua đỏ bừng, cũng may thang máy mở ra ngay lúc ấy.
Trong thang máy, hai người nhìn nhau, vẻ mặt rất khó coi. Trí Năng quở mắng:
-Đã nói với mày từ sớm, tới đây thì phải cẩn thận một chút, là cẩn thận đó! Con mẹ nó mày gây phiền toái cho tao rồi, lúc này thì hay lắm, có thế nào đi nữa cũng phải xử lí chuyện này cho tốt, nếu không làm ầm ĩ đến tai sư phụ rồi, cả hai chúng ta đều phải chịu xử phạt.
-Anh, anh đừng nói nữa, hiện tại đã như vậy, vẫn là nên ngẫm lại phải làm sao mới có thể lừa gạt qua đi.
Trí Vân cười khổ nói.
Vẻ mặt Trí Năng đầy âm hiểm, dựa vào thang máy, sau đó trực tiếp ấn nút lên tầng cao nhất.
-Anh, anh đang làm gì thế? Chúng ta ở lầu tám mà?
Trí Vân hỏi.
-Mày ngu thế? Nếu đám người vừa nãy định đi theo chúng ta làm ầm lên, chúng ta lại dừng ở lầu tám, chẳng phải bọn họ sẽ lập tức tìm được tới hay sao? Với lại tao cũng cần chút thời gian, ngẫm nghĩ thử xem phải ứng phó thế nào mới qua được chuyện này.
Trí Năng đáp.
Trí Vân căm giận nói tiếp:
-Tất cả là do cái thằng giặc lừa kia! Nếu không phải do hắn, chúng ta cũng không đến nỗi này.
Hắn hoàn toàn quên béng rằng là tự thân hắn tìm Phương Chính gây phiền toái trước, cũng tự thân hắn đi mua bia, chứ không phải Phương Chính bảo hắn mua.
Trí Năng cân nhắc, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp, vừa mới nói với Trí Vân xong Trí Vân liền nóng nảy, kêu lên:
-Anh, sao anh có thể làm vậy?
-Tất cả những việc xảy ra vừa nãy, những người đó đều thấy được. Chuyện này nhất định phải có người đứng ra chịu tội, hiện tại tao đang quản lý tài chính trong chùa, nếu tao bị xử phạt, sau này mày cưới vợ được ư? Cho nên mày phải đứng ra gánh lấy, khổ nhục kế nhất định phải diễn.
Trí Năng nghiêm túc nói.
Trí Vân khổ sở nhìn Trí Năng, hỏi:
-Không còn biện pháp khác sao?
-Ít nhất tao không có biện pháp tốt hơn, nếu không phải có nhiều người nhìn đến thế, chúng ta đã có thể hợp lực hắt nước bẩn vào Phương Chính rồi. Nhưng hiện tại… Chỉ có thể như vậy. Đừng lèo nhèo nữa, mày có làm hay không? Không làm, chúng ta cùng xong đời! Nếu như bị đem ra kiểm toán, hai ta đều phải ngồi tù!
Trí Năng quở mắng.
Trí Vân vừa nghe tới phải ngồi tù thì hơi sợ, cắn răng nói:
-Làm, nhưng mà… Anh, anh đánh nhẹ tay chút.
-A! A! Nhẹ chút… A! Anh, em sai rồi! A!
…
Phương Chính không biết tình huống ở khách sạn sẽ phát triển như thế nào sau khi hắn rời đi, dù sao, hiện tại hắn cũng không thấy thoải mái lắm…
Đi bộ dưới ánh đèo cao áp, nhìn những tòa nhà cao tầng, ánh đèn sáng chi chít như sao trên trời, và bên cạnh là dòng xe ô tô ào ào chạy qua như một dòng chảy bằng thép… Phương Chính đi trên đường phố, chỉ cảm thấy, bốn phía thật hư ảo. Bầu trời tựa hồ càng cao, cao đến độ không thể chạm tới, mà các phòng ốc kia cũng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Phương Chính nhịn không được thở dài.
Âu Dương Phong Hoa khổ sở nói:
-Đại sư, thực xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên tôi ra ngoài một mình, quên mất phải đặt phòng qua mạng.
Phương Chính lắc đầu nói:
-Không trách thí chủ được, kỳ thật là bần tăng liên lụy thí chủ, chung quy là do bần tăng khuyết thiếu kinh nghiệm xuống núi, nếu không cũng có thể tránh khỏi sự tình xấu hổ hôm nay.
-Vậy vì cái gì đại sư lại thở dài?
Âu Dương Phong Hoa hỏi.
Phương Chính nhìn tiểu khu phồn hoa bên cạnh, đáp:
-Bần tăng chỉ là đang cảm khái mà thôi, bần tăng nhớ rõ khi còn nhỏ, sư phụ bần tăng là Nhất Chỉ thiền sư từng kể rằng, thật ra hắn tới từ phương Nam, một đường hóa duyên mà đến được đây. Khi ấy cũng không giống như bây giờ, nơi nơi đều là cao ốc, nơi nơi đều là người. Thường thường phải đi mười mấy dặm, mấy chục dặm mới có thể gặp một gia đình, thế nhưng khi đó cho dù đi đến nhà nào, chỉ cần gõ gõ cửa, là có thể vào ở nhờ một đêm, ăn một bát cơm chay. Một đường đi tuy rằng vất vả, lại là một đường ấm áp. Nhưng không biết vì cái gì, khi bần tăng đi trên đường phố này, nhìn vô số ánh đèn hai bên, lại giống như trong mơ. Dường như giữa hai bên có một bức tường vô hình, chặn chúng ta lại, còn bọn họ chỉ là hư ảo, không hề tồn tại, chỉ là những vật trang trí lạnh lẽo.
Âu Dương Phong Hoa như có điều suy tư, cô gật đầu, thấp giọng nói:
-Cha tôi cũng từng nói qua, ông không thích thành thị, thành phố càng lớn ông càng không thích. Ông nói đi trong thành phố chẳng khác gì chim trong lồng sắt, tuy rằng đều ở dưới một rừng cây, có thể nhìn thấy, có thể nghe được lẫn nhau, lại vĩnh viễn không cách nào đi về phía đối phương. Khoảng cách gần nhất trên thế giới chính là khoảng cách giữa hai cách cửa trên cùng một hành lang, chỉ cách nhau một bước, nhưng chẳng bao giờ gõ cửa, cũng chẳng bao giờ biết nhau.
Phương Chính cảm thán nói:
-Đây là một loại bệnh…
Âu Dương Phong Hoa gật đầu, nói:
-Đúng vậy, thành phố đều bị bệnh…
Hai người nói chuyện, chậm rãi đi trước, Hồng Hài Nhi đi theo ở phía sau, bĩu môi, dường như không hài lòng với những thứ trước mắt, nó thấp giọng nói:
-Sư phụ, rốt cuộc con biết vì sao Tịnh Pháp lại không muốn đi đến đây, đi cùng người, chả khác nào chịu tội.
Thế nhưng Phương Chính lại không có lời gì để nói, lần trước mang theo Độc Lang ra ngoài, hai kẻ khốn khổ ngồi phơi răng trên đường, ngồi cả một buổi trưa, cuối cùng bị Vương Khôn nhặt về nhà. Hiện tại, giống như đang lặp lại chuyện cũ, chẳng qua lần này là mang theo hai người lang thang đường cái.
Đúng lúc này, chợt vang lên tiếng thắng xe ô tô, đồng thời một thanh âm quen thuộc truyền đến:
-Phương Chính đại sư?
Phương Chính quay đầu, chỉ thấy một tên béo nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, ngoạc miệng cười, sau đó kêu lên:
-Ha, Phương Chính đại sư, thật đúng là ngài rồi! Tôi vừa mới nghĩ, trong thế giới này, hòa thượng mà mặc tăng y màu trắng cũng chỉ có mình đại sư ngài.
Người tới chính là Bàn tử mà khi trước đã cùng lên núi với Con khỉ và Giang Đình, kể từ sau lần đấu thư pháp nọ, Phương Chính chưa từng gặp lại hắn, không nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau ở nơi này.
Phương Chính chắp tay trước ngực, ôn hòa cười nói:
-Thì ra là béo thí chủ, đã lâu không thấy.
-Đại sư, đừng nói béo chớ, chúng ta là bạn tốt mà.
Vẻ mặt Bàn tử đầy đau khổ, nói.
Phương Chính cười ha hả, cũng không cho là thật.
Bàn tử liếc mắt nhìn Âu Dương Phong Hoa một cái, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, lúc trước thi đấu thư pháp, điểm sáng duy nhất trong cuộc thi chính là tiểu mỹ nữ này, dĩ nhiên hắn có ấn tượng, nhưng có thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, con gái của đối thủ lại thân cận với Phương Chính như vậy. Bất quá tên béo cũng không hỏi nhiều, hắn tin tưởng, một đại sư như Phương Chính khẳng định sẽ không phạm sai lầm trên nguyên tắc.
Vì thế Bàn tử tò mò hỏi:
-Phương Chính đại sư, nếu các người tới tham gia pháp hội, vì sao nửa đêm lại đi bộ ở đây?
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~