Chương 397: Khách Sạn Xa Hoa
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng không biết nên nói như thế nào mới được, cũng không thể nói là do Âu Dương Phong Hoa sai? Người ta cũng chỉ có lòng tốt…
Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi kêu lên:
-Này còn phải hỏi sao? Khách sạn nào cũng hết phòng, chúng ta sắp lấy chăn làm giường rồi, đi cả đêm… Ai, khổ ơi là khổ.
Nói đến đây, còn ra vẻ đáng thương vô cùng nhìn Bàn tử.
Bàn tử vừa nghe, lập tức hỏi:
-Đại sư, thật sự?
Phương Chính bất đắc dĩ gật đầu, đáp:
-Qủa là như thế.
Bàn tử vừa nghe, tức khắc nở nụ cười.
Hồng Hài Nhi khó chịu nói:
-Mập mạp, ông cười gì?
Phốc!
Người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe nghe thấy Hồng Hài Nhi gọi Bàn tử như vậy, nhất thời cười gục trên đồng hồ xe… cười ha ha nói:
-Mập mạp… Ha ha… mẹ nó… con mẹ nó thật là một biệt danh hay.
-Câm miệng, anh dám truyền ra ngoài, đừng trách tôi giết người diệt khẩu.
Bàn tử trừng mắt uy hiếp nói, đồng thời liếc mắt nhìn Hồng Hài Nhi, hắn mắng to trong lòng: Đậu má, thằng nhóc nhà ai đây? Sao ăn nói khó nghe thế? Mẹ nó chẳng lẽ là tình địch kiếp trước của mình?
Phương Chính cũng giơ tay vỗ cái bốp lên trán Hồng Hài Nhi, quở mắng:
-Nói chuyện cái kiểu gì thế? Vị thí chủ này lớn tuổi hơn con, cho dù có béo, con cũng không thể gọi hắn là mập mạp được, đó là khi trưởng bối kêu vãn bối thôi, biết chưa?
Khi nói chuyện còn hung hăng nhìn Hồng Hài Nhi một chút.
Bàn tử nghe vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói:
-Đại sư, chúng ta có thể không đề cập tới cái chữ béo này không?
Phương Chính chắp tay trước ngực, nghiêm trang nhìn tên béo, nói:
-A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối.
-Phốc… Ha ha ha…
Người đàn ông ngồi ở vị trí điều khiển lần thứ hai gục trên đồng hồ đo, vỗ tay lái cười ha ha:
-Mập à, người quen của ông, thật là… Thật là… Thật tình, ha ha…
Bàn tử cũng là bất đắc dĩ, khổ sở nói:
-Đại sư, chúng ta không nói chuyện này nữa.
Hồng Hài Nhi cũng kêu lên:
-Đúng vậy, không nói chuyện này nữa, cái kia... mập mạp —— à… Tử thí chủ.
Hồng Hài Nhi theo bản năng lại muốn kêu mập mạp, chẳng qua lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy hai ánh mắt như muốn giết người đang phóng về phía nó, lập tức kéo dài chữ ù ra, biến nó thành chữ à, sau đó mạnh mẽ đổi thành chữ Tử. Thấy không còn ai nhìn nó đầy hung dữ nữa, lúc này mới tiếp tục nói:
-Chúng ta nói tiếp đi, nói tới chuyện cậu rốt cuộc có thể hỗ trợ hay không đi. Đêm rất dài, tôi thì không sao, nhưng sư phụ tôi da thịt non mịn, nếu bị đông lạnh đến hỏng cả người thì biết làm sao.
Bàn tử vừa nghe, tức khắc trợn trắng mắt, người khác không biết Phương Chính mạnh đến cỡ nào, hắn còn có thể không biết sao? Dấu tay trên cửa lớn khi ấy hắn vẫn khắc sâu trong ký ức. Còn có tay không bắt sói… Nếu người như vậy mà da thịt vẫn là non mịn, thì hắn ta chẳng phải là thịt trên thớt ư?
Bàn tử cũng đã thấy rõ, miệng mồm tên nhóc con này rất không đáng tin cậy, toàn nói mấy lời không đứng đắn, mà hắn cũng lười nhiều lời với Hồng Hài Nhi, bèn cười nói:
-Đại sư, nói đến cũng thật khéo. Tôi đặt bốn gian phòng, có hai cái là dành cho khách, nhưng khách của tôi lại đột nhiên hủy hẹn, mà cũng không hủy phòng được, tôi vừa mới nghĩ phòng kia không biết xử lý ra sao… Anh còn đá tôi cái nữa, có tin là tôi đập chết anh hay không!
Bàn tử đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn tài xế kia, quát.
Sau đó, như thể đang diễn kinh kịch, vẻ mặt hắn thay đổi xoành xoạch, quay đầu lại, cười nói tiếp:
-Đại sư người xem, phòng để không chính là lãng phí, chủ tịch vĩ đại đã giáo dục chúng ta, tham ô lãng phí là tội lớn, tôi tuy không tham ô, nhưng e sắp phải lãng phí rồi. Người coi, người nâng tay ra sức, giúp tôi ở mấy phòng?
Lời này vừa nói ra, Âu Dương Phong Hoa ngạc nhiên, kinh ngạc nói:
-Còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?
-Ha hả… Đúng vậy, dĩ nhiên là có chuyện trùng hợp như thế rồi.
Người đàn ông ngồi ở vị trí điều khiển cười ha hả, sau đó hét thảm một tiếng.
Bàn tử cười hi hi, lại nói:
-Đừng phản ứng với hắn, tên nhóc này hay kì quái thế đấy. Em gái, không phải tôi đã nói rồi sao, đây là trùng hợp… là chuyện vô tình gặp phải đó.
Vừa mới nói xong, cửa xe đã bị kéo ra, tiếp đó một cái đầu nhỏ chui vào trong xe, vươn cánh tay nhỏ trắng nõn ra, kêu lên:
-Đã trùng hợp như vậy, vì cứu vớt sơn dương lạc đường, tôi thay mặt sư phụ tôi, cứu vớt cậu. Phòng để cho tôi đi!
Bàn tử trợn mắt, tự nhiên thế!
Phương Chính nhìn Bàn tử đầy nghi ngờ, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn như vậy.
Bàn tử chỉ cảm thấy ánh mắt Phương Chính giống như hai luồng mặt trời, vô cùng sáng ngời, phảng phất có thể nhìn thấu hắn, bao suy nghĩ trong lòng đều không ẩn giấu được, ngay cả da mặt dày như hắn cũng có chút luống cuống, gấp gáp nói:
-Đại sư, ngài nhìn tôi làm cái gì?
Phương Chính vẫn không nói gì như cũ, chỉ yên lặng nhìn Bàn tử.
Bàn tử bị nhìn, càng lúc càng chột dạ, cứ cảm thấy mọi suy nghĩ trong bụng mình đều bị nhìn thấu, cái loại hoảng loạn khi bị phát hiện đang nói dối này, càng ngày càng không thể khống chế, liền vội vã móc ra hai cái thẻ phòng nhét vào tay Hồng Hài Nhi, nói:
-Tiểu pháp sư, đây là thẻ phòng, khách sạn Hilton, phòng cụ thể thì hỏi người phục vụ đi.
Nhưng mà, Bàn tử kinh ngạc phát hiện, cho dù hắn đã đưa thẻ phòng ra, tên nhóc này lại thu tay lại, không chịu nhận lấy! Một đôi mắt to nghiêng nghiêng nhìn Phương Chính, tựa hồ đang đợi Phương Chính lên tiếng. Hiển nhiên, không khí kì dị ở đây đã bị tên nhóc này nhìn ra.
Đang lúc Bàn tử không biết nên nói gì …
Phương Chính bỗng nhiên mở miệng:
-Thí chủ, có thể giúp bần tăng một việc không?
-Ách? Bàn tử, bạn bè ông đều mặt dày như vậy sao? Ngủ phòng của ông, còn bảo ông giúp đỡ?
Người đàn ông ngồi ở vị trí điều khiển xe nói.
Bàn tử trực tiếp ấn hắn xuống tay lái, sau đó nói:
-Đại sư, ngài nói đi
-Lái xe trở về đi, đi đến khi ông không muốn đi nữa thì thôi.
Phương Chính nói.
-Ách…
Bàn tử ngây ngẩn cả người, này cũng tính là yêu cầu?
Người đàn ông ngồi ở vị trí điều khiển cũng mơ hồ, trộm nhéo đùi Bàn tử, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Bàn tử nói:
-Được!
Đôi mắt nãy giờ vẫn luôn bình tĩnh của Phương Chính bấy giờ mới giãn ra, cười nói:
-Tịnh Tâm, lấy thẻ phòng đi, xem ra hôm nay chúng ta có thể ở khách sạn xa hoa một lần.
Hồng Hài Nhi vừa nghe, nhanh như chớp ra tay, Bàn từ còn chưa phản ứng lại, thẻ phòng trong tay đã bị Hồng Hài Nhi đoạt mất. Hồng Hài Nhi chạy đến bên cạnh Phương Chính, vẫy vẫy tay, tỏ vẻ, thành công!
Bàn tử câm nín nhìn hết thảy trước mắt …
Phương Chính nhìn Bàn tử, chắp tay trước ngực nói:
-A Di Đà Phật, thí chủ, có duyên gặp lại.
Nói xong, Phương Chính xoay người rời đi.
Chờ Phương Chính đi xa, người đàn ông ngồi ở vị trí điều khiển mới mắng Bàn tử:
-Tên mập ngu ngốc này, đó chính là phòng của chúng ta! Ông là muốn ngủ đường cái sao?
Bàn tử quay đầu nói:
-Cho thì cũng đã cho rồi, nói gì nữa? Nhưng cũng không cần phải ngủ ở đường cái, ngủ trong xe đi. Đối phó một đêm đã, trước kia cũng không phải chưa từng làm thế.
-Mẹ nó! Bàn tử, ông bị ma nhập hả? Chỉ là một tiểu hòa thượng mà thôi, ông có cần làm vậy không?
Người đàn ông kêu lên.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~