Chương 398: Đòi Nợ
- Tiểu hòa thượng? Anh mà đem mấy lời này đi nói với Hầu tử, thể nào nó cũng đánh cho mặt anh sưng vù lên.
Bàn tử nói đầy bực dọc.
-Đừng nói với tôi đây là cao tăng gì đó nhé?
Người đàn ông hỏi.
Bàn tử đáp:
-Thần tăng.
-Điên! Ông ấy, đúng là bị ma nhập rồi, thôi . . . Chúng ta tìm bãi đỗ xe đã.
Người đàn ông nói.
-Tìm bãi đỗ xe làm gì?
Bàn tử hỏi.
-Ở ! Chẳng lẽ ông muốn dừng xe trên đường cái rồi ngủ? Ách. . . không phải ông ...?
Người đàn ông nhìn ánh mắt của Bàn tử, trong lòng có một loại dự cảm rất xấu, sau đó nói:
-Ông định cho tôi chạy ngược về thật hả?
-Anh cảm thấy thế nào?
Bàn tử nói.
Bàn tử vẫn còn nhớ rõ, lần trước Con khỉ nghe theo một câu của Phương Chính, nhặt được một cái mạng. Hôm nay Phương Chính lại nói cho hắn một câu, hắn dĩ nhiên sẽ không để ngoài tai, nhất định xem xét kĩ lưỡng. Xem chừng, tối thiểu nhất cũng không khác mấy so với Con khỉ. . .
Trong lòng Bàn tử càng lúc càng sợ hãi, người đàn ông kia thì nhìn Bàn tử chả khác nào đang nhìn một kẻ ngốc, thế nhưng vẫn quay đầu xe, vừa lái vừa nói:
-Bàn tử, ông nghĩ thử xem chúng ta tới đâu thì dừng? Hay là dừng luôn ở phía trước?
-Không biết, anh cứ cho xe chạy đi.
Bàn tử dựa vào ghế, đôi mắt gian giảo nhìn bốn phía, mặc dù cảm thấy không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng Bàn tử vẫn lựa chọn tin tưởng. Phương Chính bảo hắn quay về, khẳng định là có mục đích, thế nhưng là. . . Mục đích này đến cùng là cái gì đây?
Chạy về được tầm nửa giờ, thấy sắp đến trung tâm thành phố, người đàn ông lái xe bất đắc dĩ nói:
-Bàn tử, chúc mừng ông, mẹ nó quay về chỗ cũ rồi đây. Đây không phải là nơi chúng ta mới ăn cơm lúc nãy sao?
Bàn tử đột nhiên kêu lên:
-Ừ. . . mẹ nó, đây không phải là Tào Vận sao? Con chó chết tiệt này rốt cục đã xuất hiện rồi, mẹ kiếp, tìm nó ba năm, hôm nay cuối cùng gặp được. Chuẩn tử, dừng xe!
Chuẩn tử sửng sốt một chút, sau đó đạp phanh ngừng xe ngay tại chỗ, nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới lầu Bát Tiên, một tên đàn ông người Địa Trung Hải đang mở cửa xe đầy ân cần, sau đó một cặp vợ chồng già bước xuống, còn có một cô gái xinh đẹp nữa, cô gái này vừa xuống xe, liền khoác tay người đàn ông mở cửa xe nọ, sau đó bốn người kia dường như đang trò chuyện rất vui vẻ, chuẩn bị tiến vào lầu Bát Tiên.
Chuẩn tử nói:
-Cái thằng chó này, thiếu chúng ta nhiều tiền như vậy, chuồn mất ba năm, rốt cục mới chịu xuất hiện. Bàn tử, ông. . . Ê mẹ nó, ông chạy lúc nào mà nhanh thế?
Chỉ thấy Bàn tử đã xuống xe từ sớm, nổi điên như trâu đực, chạy thẳng về phía người đàn ông Địa Trung Hải tên Tào Vận kia. Chuẩn tử mắng mấy câu, cũng xuống xe chạy theo, một đường chạy như điên. Thế nhưng mới chạy được mấy bước, Chuẩn tử lại nhớ đến mấy lời Phương Chính nói trước đó, khi nào muốn ngừng thì ngừng, hắn nhìn lại Bàn tử, lại quay đầu nhìn xe của mình, lập tức rùng mình một cái, thầm nghĩ:
-Đây là trùng hợp hay thật sự thần thánh đến thế? Thật quá trâu bò rồi. . .
Bàn tử cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại trong đầu chỉ có một chuyện, đó chính là bắt lấy Tào Vận! Thế nhưng Bàn tử cũng không phải kẻ lỗ mãng không có đầu óc, không hề nhảy ngay ra ngoài, mà là chạy vòng qua một bên quan sát. Rất rõ ràng, Tào Vận vô cùng xem trọng đôi vợ chồng già này, nói chuyện lễ phép, hành vi cử động đều hết sức cẩn thận, hết sức tôn trọng. . .
Nhìn thấy thế, Bàn tử nhếch miệng cười nói:
-Đã hiểu, để Bàn gia xem xem đến tột cùng bọn hắn giá trị bao nhiêu tiền.
Nói xong, Bàn tử hùng hổ hẳn lên, sải bước đi qua.
Hôm nay Tào Vận rất vui vẻ, cô gái hắn theo đuổi bao lâu nay rốt cuộc cũng thành công, mà những người phía sau cô cũng đã xuất hiện, hắn dường như cảm thấy được tương lai lên như diều gặp gió của mình
Nhưng mà, đúng lúc này, một bàn tay to đập xuống vai Tào Vận, Tào Vận nhìn lại, chỉ thấy một gương mặt béo núc thiếu chút nữa là dán sát vào mặt hắn, hắn bị dọa đến độ vội vàng lui về sau hai bước, lúc này mới nhìn rõ, người đến là một tên cao lớn thô kệch, mặc áo sơ ngươi trắng, chính là Bàn tử! Vừa nhìn rõ xong, Tào Vận theo bản năng lại nhấc chân muốn chạy. . . Kết quả vừa mới giơ chân lên lại lập tức buông xuống, lo lắng nhìn thoáng qua bạn gái bên người, còn có cha mẹ của bạn gái nữa, hắn cố gắng nén mong muốn chạy trốn xuống, nói:
-Ai u, đây không phải là Bàn tử sao, ngọn gió nào thổi ông từ Hắc Sơn bay qua bên Đàm Trung này thế?
-Gió tiền.
Bàn tử cười tủm tỉm nhìn Tào Vận, hiện tại hắn đã xác định được, người bên cạnh Tào Vận rất quan trọng đối với y! Như vậy cũng dễ xử. . .
-Tiểu Tào, vị này là?
Ông lão đứng sau lưng Tào Vận hỏi.
-Là một người bạn đã lâu không gặp của con ạ. Chú, dì, mọi người đi vào trước đi. Lầu 3 Phong Nhã Hiên, Tiểu Nhã, em mang cha mẹ lên trước đi. Lát nữa anh lên sau . . .
Tào Vận vội vàng nói.
-Được, vậy anh cứ bận chuyện của anh trước.
Cô gái cười nói, sau đó mang hai người già tiến vào lầu Bát Tiên
Bàn tử cũng không nói câu nào, chỉ yên lặng đứng chờ, chờ đến khi người đi rồi, hắn mới xoa xoa tay nói:
-Tào Vận, Bàn gia đã rất nghĩa khí rồi, nếu như lần này mày còn dám chạy, mày có thể thử một chút xem, là cặp đùi mày nhanh, hay vẫn là xe của Bàn gia nhanh.
Tào Vận vội vàng nói:
-Đừng. . . Đừng như vậy mà, Bàn tử, ông là người trượng nghĩa, tôi cũng sẽ không hẹp hòi. Như vậy đi, ba ngày, cho tôi. . .
-Tào Vận ha, tao vừa gặp hai người già kia đã cảm thấy rất có duyên, đi thôi, chúng ta cùng lên gặp, còn về chuyện tiền nong ấy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện là được.
Bàn tử nói xong, một tay ôm ngay Tào Vận vào trong ngực, cưỡng ép mang hắn vào trong Bát Tiên lâu.
Tào Vận vốn tay nhỏ chân nhỏ làm sao chống cự nổi Bàn tử, sắp khóc đến nơi, hắn vội vàng kêu:
- Bàn tử, anh Bàn, Bàn gia!
Bàn tử ngừng lại, cười nói:
-Tào Vận, mày định trả tiền mặt, hay là thế nào?
-Bàn tử, ông đừng đùa thế chứ? Nhiều tiền như vậy, tôi đào đâu ra tiền mặt mà đưa.
Tào Vận nói.
Bàn tử rút một cái máy POS từ trong túi quần ra:
-Vậy thì quẹt thẻ.
-Không mang thẻ. . .
Tào Vận nói.
Bàn tử lại lấy điện thoại di động ra, nói:
-Thế thì thanh toán qua di động
-Nhiều tiền như vậy, không thể trả hết trong một lần mà. . . Tôi cũng không có hạn ngạch chuyển khoản lớn đến như vậy.
Tào Vận khổ sở nói.
Bàn tử lập tức mang theo Tào Vận đi vào bên trong, mặt đầy vẻ xem thường, nói:
-Vậy vẫn là nên lên lầu nói chuyện ha, tao cảm thấy hai người kia rất hòa ái dễ gần.
-Đừng. . . Đừng. . . Bàn tử, nếu hôm nay ông gây rối cho tôi, tôi liền liều mạng với ông.
Tào Vận kêu lên.
Bàn tử “hừ” một cái, đáp:
-Liều mạng? Nếu mày lại không trả tiền cho tao, không cần mày liều, Bàn gia liều với mày!
Bàn tử đỏ hết cả mắt nhìn chằm chằm Tào Vận, mặc dù việc làm ăn gần đây của Bàn tử không tệ, thế nhưng vốn quay vòng không đủ, trước đó hẹn người ta đến nói chuyện mượn tiền, rốt cuộc lại bị cho leo cây. Đang rầu đến độ muốn cạo đầu xuất gia, Tào Vận lại xuất hiện! Hắn sao có thể thả Tào Vận dễ dàng như vậy?
Tào Vận thấy Bàn tử hung ác như thế, mà có cả Chuẩn tử nữa, một trái một phải kẹp hắn ở giữa, chạy là không có cách nào chạy rồi, bất đắc dĩ nói:
-Được rồi, Bàn tử, xem như tôi phục rồi. Tiền, tôi trả không phải là được rồi sao?
-Tào Vận, đừng cà kê dê ngỗng nữa, mày nói trả thì phải trả ngay bây giờ, không thì không cần bàn thêm nữa. Lấy nhân phẩm của mày, xem chừng vừa động một cái liền chạy ngay qua bên kia cầu được.
Chuẩn tử nói.
-Shit! Lúc trước tôi chạy là vì không còn cách nào, khi ấy thật sự hết tiền rồi, không chạy thì ở lại làm gì? Để bị chửi, bị đánh? Nếu tôi không đi làm giàu, lấy tiền ở đâu trả lại cho các người.
Tào Vận nói.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~