Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 399: Gà Gáy Trong Thành Phố.

Chương 399: Gà Gáy Trong Thành Phố.


         - Đừng nói đến chuyện đó nữa, trả tiền.
Bàn tử lười nói chuyện khác, hắn quá rõ Tào Vận, mày để cho nó nói lí, nó có thể nói ra cả một quyển sách.
Tào Vận còn muốn nói gì đó, Bàn tử trực tiếp lôi kéo Tào Vận đi vào lầu Bát Tiên.
Tào Vận nói gấp:
-Được rồi, tôi trả ngay bây giờ còn không được sao!
Không bao lâu sau, Tào Vận giống như cha chết mẹ chết, vẻ mặt khổ sở đi lên lầu.
Mà Bàn tử ngồi ở ghế phụ, cười tủm tỉm nhìn trên di động dư ra tới hai trăm 36 vạn tiền tiết kiệm, cười đến độ miệng không khép lại được.
-Bàn tử, giờ đi hướng nào?
Chuẩn Tử cũng rất sảng khoái, bởi vì Tào Vận cũng thiếu hắn mười vạn đồng, vốn tưởng rằng tiền đó đã như ném đá xuống sông, kết quả tiền đã lại vào tay, hiện tại toàn thân chẳng khác nào đang sống trong mơ, sướng lên mây!
-Hướng nào? Tìm chỗ nào trên đường cái ngủ đại đi!
Bàn tử cười ha ha, đáp.
Chuẩn Tử cười nói:
-Hôm nay kiếm nhiều như vậy, nhất định phải tới bãi đỗ xe! Ít nhất cũng phải rộng một chút!
-Hắc hắc…
Bàn gia cười.
-Bàn tử, ông nói xem, kia cùng… Đại sư kia thật sự biết được chúng ta quay về sẽ được tiền sao? Sao tôi lại cảm thấy có chút tà ma nhỉ?
Chuẩn Tử rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Bàn tử nói:
-Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết. Thế nhưng thứ tôi có thể nói cho anh biết chính là, đại sư này rất lợi hại! Hơn nữa, còn là người tốt! Nghe lời hắn không sai đâu, về sau nếu nhìn thấy hắn, anh tôn trọng chút cho tôi, đừng bắng nhắng nữa.
-Đã biết, đã biết…
Chuẩn Tử nói.
Một lát sau, hai người đi tìm quán bar, vào đó uống rượu. Nói là đi ngủ đường cái, hai người đương nhiên sẽ không thật sự đi ngủ đường cái, bọn họ cũng không phải loại quỷ nghèo, chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi.
Bên kia, Âu Dương Phong Hoa gọi một chiếc xe taxi, mang theo Phương Chính, Hồng Hài Nhi đi tới khách sạn Hilton.
Ngửa đầu nhìn tòa nhà cao hơn ba mươi tầng này, bên ngoài được bao phủ bởi đèn neon màu hồng trông thật hoa lệ, trong lòng Phương Chính cũng đầy chấn động, hắn biết Hilton là khách sạn tốt, chỉ là… Biết thì biết, thế nhưng khi thật sự tiến vào lại có cảm giác như đang lạc trong mộng.
Âu Dương Phong Hoa nói:
-Tôi vừa mới tìm kiếm thử một chút, đây là khách sạn chuẩn năm sao, vốn ban đầu định xây dựng theo chuẩn sáu sao, cuối cùng thiếu một chút nên không đủ tiêu chuẩn. Cho nên, tuy rằng là năm sao, lại có tiêu chuẩn 6 sao, đại sư, bạn ngài thật có tiền đó, mà hắn cũng thật sự nhường cho ngài ở được.
Âu Dương Phong Hoa có gia cảnh không tệ, nhưng chung quy vẫn không phải là gia đình phú hào, cô đi theo người nhà ra ngoài cũng chỉ ở khách sạn nhỏ, chỉ khi nào đến những khu du lịch riêng biệt, vì để thuận tiện dạo chơi mới cắn răng chọn khách sạn lớn để ở. Hilton, cũng là lần đầu tiên tới, thế nhưng khách sạn trên thế giới này cũng đều là như vậy, không khác gì nhau mấy, cũng không mới lạ nhiều.
Phương Chính ngửa đầu nhìn một hồi, lắc đầu nói:
-Hắn kiếm lời.
Âu Dương Phong Hoa không hiểu ý Phương Chính, thế nhưng vẫn cùng đi vào với Phương Chính và Hồng Hài Nhi. Bởi vì thủ tục đều đã làm tốt, nên Phương Chính và Âu Dương Phong Hoa không cần đến chỗ lễ tân, trực tiếp dùng thang máy lên lầu là được.
Mở cửa phòng ra, cửa lớn sát đất, thu vào tầm mắt nửa phần cảnh sắc thành phố bên ngoài, có vẻ rất cao cấp, trong lối trang trí mộc mạc lại lộ ra hơi hướng quý phái, không hề thô tục.
Âu Dương Phong Hoa cảm thán nói:
-Cuộc sống của kẻ có tiền thật khác… Đại sư, chúc ngủ ngon, có chuyện gì thì gõ cửa phòng tôi, hoặc gọi điện thoại đều được, tôi ở phòng kế bên.
Phương Chính ứng tiếng, Âu Dương Phong Hoa liền vội vã đi xem phòng cô, một lát sau liền nghe được tiếng cười vui vẻ của Âu Dương Phong Hoa truyền ra ngoài cửa, hiển nhiên cô nhóc này cũng có một phần nghịch ngợm.
Đóng cửa, Hồng Hài Nhi và Phương Chính bốn mắt nhìn nhau, Hồng Hài Nhi nói:
-Sư phụ, chúng ta có thể không tắm không? Mệt mỏi quá!
-A di đà…
Chữ Phật còn chưa nói xong, Phương Chính đã chạy vèo lên giường, dang hết tay chân nằm thẳng cẳng trên giường, cười nói:
-Đã.
Hồng Hài Nhi nhào lên theo, nói:
-Sư phụ, hôm nay con muốn ngủ trên giường.
-Chỉ cần khi ngủ con không ngáy.
-Con bảo đảm, sẽ không ngáy!
-Vậy thì được, tắm rửa đi!
-Được! Cùng nhau tắm!
-Con tự chơi một mình đi, vi sư không có thói quen tắm cùng người khác.
“…”
Tâm tình tốt, phòng ở cũng tốt, nhưng mà…
-Sư phụ, sao người còn không ngủ?
Hồng Hài Nhi tò mò nhìn Phương Chính đang trừng mắt nhìn trần nhà đến phát ngốc.
Phương Chính cười khổ nói:
-Ngủ không được, sao con còn không ngủ?
-Ngủ không được…
Hồng Hài Nhi cũng khổ sở cười theo, nói:
-Phản nằm ở chùa thì cứng, còn giường này mềm quá.
Phương Chính nói.
Hồng Hài Nhi nói:
-Ngủ trên gỗ cứng quen rồi, giờ dùng cái này thật không quen. Hơn nữa, chỗ này tuy tốt thật, nhưng vẫn luôn thiếu vài phần cảm giác…
Phương Chính tràn đầy đồng cảm, hai người nhìn nhau, Phương Chính nói:
-Vi sư cảm thấy, giường này cần thiết phải sửa lại một chút.
-Đồng ý!
Hồng Hài Nhi gật đầu.
Vì thế hai tên điên bò dậy, vứt nệm cao su xuống dưới, sau đó trải ga giường lên mặt trên, thình thịch thình thịch hai tiếng, một lớn một nhỏ nằm lên, trong nháy mắt, hai người đồng thời phát ra một tiếng cảm thán:
-Thoải mái!
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, trời vừa mới hừng đông, Âu Dương Phong Hoa đang ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gà trống gáy:
-Ò ó o o...
-Gà nhà ai gáy sớm như vậy … Gà… Gà? Gà!?
Âu Dương Phong Hoa đột nhiên mở to hai mắt, lúc này mới nhớ tới, cô đang ở trong thành phố, lấy đâu ra gà? Gấp gáp ngồi dậy mặc xong quần áo, ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, kết quả trời vừa mới hửng sáng, trên đường phố vẫn vắng tanh vắng ngắt, chỉ có một ít cô chú đang quét đường.
Đồng thời, từ phía cửa sổ truyền ra tiếng ai đang bực bội:
-Vừa mới sáng ra, gà nhà ai kêu bậy thế?
-Gà ở đâu ra?
-Hình như tôi nghe thấy tiếng gà gáy.
-Sao có thể? Chẳng nhẽ trong thành phố cũng bắt đầu nuôi gà rồi sao?

Cùng lúc đó, trong phòng Phương Chính, Phương Chính đang bịt miệng Hồng Hài Nhi lại, tức giận nói:
-Cái thằng nhóc này, buổi sáng kêu bậy cái gì hả?
-Ô ô…
Hồng Hài Nhi chỉ vào miệng mình, ý bảo nói không ra lời.
Phương Chính buông tay, Hồng Hài Nhi mới ra vẻ uất ức, nói:
-Không có cách nào khác, buổi sáng đã quen rời giường nghe tiếng gà gáy. Đột nhiên không có gà gáy, không quen nổi, tự mình kêu hai tiếng, tìm chút cảm giác cũng không được sao?
-Nơi này là thành thị, con gọi bậy như vậy chính là làm phiền tới dân chúng. Về sau không được làm chuyện xằng bậy như vậy nữa.
Phương Chính quở mắng.
Hồng Hài Nhi mếu máo, nói:
-Được được được… Không gọi thì không gọi, nhưng mới nãy hét lên như thế thật đã quá.
Phương Chính: “…”
Hai người rửa mặt xong, chưa đến một lát sau Âu Dương Phong Hoa đã tới gõ cửa, hai người nhanh chóng đặt lại nệm, trải lại ga giường cho thật ngăn nắp, lúc này mới cùng Âu Dương Phong Hoa đi ra ngoài ăn bữa sáng.
Trên bàn cơm…
-Đại sư, kỳ lắm ấy, buổi sáng hôm nay tôi lại nghe thấy tiếng gà trống gáy, ngài nghe thấy không?
Âu Dương Phong Hoa hỏi, có chút mơ hồ.
Phương Chính gật đầu đáp:
-Nghe được, chắc là gà trống choai nhà ai, rảnh rỗi không có việc gì nên ngứa họng gọi bậy đấy mà.
Hồng Hài Nhi trực tiếp trợn mắt nhìn Phương Chính một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu uống cháo.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất