Chương 400: Kẻ Bại Hoại
Âu Dương Phong Hoa nhíu mày nói:
-Trong thành phố sao lại có gà? Thật là kỳ quái.
Phương Chính vừa muốn tố tẩy Hồng Hài Nhi, liền nhìn thấy một đám người với cặp mắt buồn ngủ đỏ bừng đi vào nhà ăn, một đám tức giận chửi mắng:
-Thật là thấy quỷ mà, gà trống ở đâu ra, gáy ồn muốn chết!
-Đừng để tôi tìm được con gà kia, nếu không, không hầm nó lên ăn là không thể!
-Tức chết tôi, đang nằm mơ, thấy mình phát tài to, kết quả… Tức!
-Nhìn thử có thịt gà hay không, tôi hiện tại chỉ muốn ăn gà!
Nghe được mấy lời này, lời vừa ra đến bên miệng Phương Chính lập tức nuốt trở vào, cùng Hồng Hài Nhi cúi đầu uống cháo, không hé răng nửa lời.
Âu Dương Phong Hoa nhìn hai người này một cách kỳ quái, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong, đám người rời khỏi khách sạn, tìm một chiếc xe, thẳng đến Hà Quang tự.
Đường đến Hà Quang tự đơn giản nhiều, một đường quốc lộ nối thẳng đến cửa Hà Quang tự. Tuy Phương Chính tới sớm, nhưng xe trên đường cũng không ít, một chiếc đuổi theo một chiếc, nối đuôi nhau tấp nập, chờ đến khi đám người Phương Chính tiến được đến cổng chùa, đã là giữa trưa.
-Sư phụ, người nhìn cái cổng chùa nhà người ta này, đây mới gọi là chùa lớn chứ!
Hồng Hài Nhi nhìn cổng chùa cao lớn kia, hai bên còn có thụy thú tọa trấn, trên cổng chùa có khắc mấy chữ to rồng bay phượng múa, hào quang muôn trượng: Hà Quang tự!
Âu Dương Phong Hoa lại bĩu môi nói:
-Chẳng qua là từ mấy mẩu đá điêu khắc ra mà thôi, quan trọng là chữ, trông chả ra sao! Vẫn là bảng hiệu Nhất Chỉ tự đẹp, chữ như thế mới gọi là chữ chứ.
Hồng Hài Nhi liếc liếc nhìn Phương Chính một cái, nói:
-Sư phụ, người có fan não tàn.
Bang!
Phương Chính giơ tay cho ngay một cú tát lên ót Hồng Hài Nhi, nói:
-Lại nói lời bậy bạ, lần sau không mang theo con ra ngoài.
Hồng Hài Nhi quyết đoán câm miệng.
Vào cổng chùa liền thấy một cầu thang thật dài bằng đá, ở đầu cầu thang là một đại điện sơn đỏ, phía trên viết ba chữ lớn —— Thiên Vương điện!
Giờ này khắc này, phía trước Thiên Vương điện đã có không ít người, đại đa số đều là tăng nhân. Ngày mai mới là ngày diễn ra pháp hội thật sự, hôm nay chủ yếu là các tăng nhân đến để báo danh. Còn có một đám khách hành hương tới để dâng hương, hoặc là cảm thụ không khí trước thềm pháp hội.
Thiên Vương điện của Hà Quang tự lớn hơn của Bạch Vân tự nhiều, hai bên là Tứ Đại Thiên Vương, cao lớn uy mãnh, tiểu quỷ dưới chân cũng sinh động như thật! Chính diện là Phật Di Lặc từ bi, lúc nào cũng nở nụ cười, mọi người hễ đi ngang qua đều sẽ lạy phật Di Lặc một lạy, thắp ba nén hương, cầu nguyện một chút.
Xuyên qua Phật Di Lặc, ở cửa sau của Thiên Vương điện, mặt trái của tượng Phật Di Lặc là một vị thần Vi Đà, Hàng Ma Xử trong tay chùng xuống mặt đất…
Hồng Hài Nhi bĩu môi nói:
-Chùa chiền lớn như vậy, không thấy ai ra tiếp đãi tăng nhân từ nơi khác tới, đủ thấy keo kiệt.
Đối với điều này, Phương Chính cũng hơi hơi nhăn mày lại, có một số ít tăng nhân không chịu hạn chế của chùa chiền, đi bộ khắp đất nước, đi đến nơi nào thì tìm chùa chiền ở nơi đó để nghỉ tạm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường. Chùa chiền luôn tiếp nhận tăng nhân tha phương, đại biểu cho một loại bao dung, rộng lượng, tăng nhân trên thế giới đều chung một nhà, ý nghĩa chính là như thế là. Trong tình huống bình thường, trừ phi chùa nhỏ quá, nếu không đều tiếp đãi như nhau. Tỷ như Bạch Vân tự vậy, nhưng Hà Quang tự này lớn hơn nhiều lại không thấy tiếp đãi, thực sự làm Phương Chính có chút khó hiểu.
Bất quá đây là chuyện nhà người ta, Phương Chính cũng không dám nói gì. Qua Thiên Vương điện, vẫn là cầu thang như cũ, hai bên cầu thang là cây La Hán, liên tiếp mười hai cây La Hán to lớn phân ra làm sáu cây mỗi bên. Lại qua một cánh cửa, liền thấy được Đại Hùng Bảo Điện, trong lư hương trước cửa Đại Hùng Bảo Điện cắm đầy hương, du khách như dệt.
Trước Đại Hùng Bảo Điện có một quảng trường nhỏ, chỗ đó có đặt một cái bàn dài, bên trên là mấy chữ to: Nơi tiếp đãi tăng nhân.
Không ít tăng nhân đều đến đó báo danh, sau đó được tăng nhân khác mang đi.
Phương Chính lập tức mang theo Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi đi qua, Phương Chính báo danh, kết quả...
-Thiệp mời của ngài là vị trí dưới chân núi, chùa chúng ta không cấp chỗ dừng chân được. Đề nghị các người xuống chân núi, vào trong thôn tìm nơi nghỉ tạm, đi sớm còn có chỗ, đi chậm, sợ là hết chỗ.
Tăng nhân phụ trách tiếp đãi ném thiệp mời qua một bên, mang theo vài phần không kiên nhẫn nói.
Phương Chính khó hiểu nói:
-Chẳng lẽ quý tự còn đem tăng nhân chia làm ba bảy loại sao?
-Đó là tất nhiên, ngài cũng không xem cho kỹ đây là chốn nào, đây là Hà Quang tự! Pháp hội hằng năm của Hà Quang tự chúng ta, số lượng tăng nhân đến tham gia nhiều không đếm xuể, nếu như không quy không củ, chẳng phải thành ra lộn xộn? Có bao nhiêu thiện phòng cũng không đủ để ở! Cho nên chúng ta mới có thể phát thiệp mời, để có thể an bài nơi nghỉ một cách thỏa đáng cho mọi người. Thôi, cái gì cần nói cũng đã nói, xuống núi đi.
Tăng nhân này phất tay đuổi người.
-Ha! Ngài nói chuyện cái kiểu gì thế? Ngài ngẫm lại xem, Phương Chính đại sư chính là trụ trì Nhất Chỉ tự! Luận địa vị, là ngang hàng với trụ trì Hà Quang tự, ngài lại nói như vậy, không phải quá kỳ cục sao? Tôi cũng là lần đầu tiên gặp một tăng nhân không biết kiên nhẫn như ngài đó!
Âu Dương Phong Hoa nổi giận, tiến lên nói.
Tăng nhân kia nghe vậy, cũng có chút bực bội, liếc mắt nhìn Phương Chính một cái, lại nhìn Âu Dương Phong Hoa, nói một cách chế giễu:
-Nhất Chỉ tự? Thật đúng là chưa từng nghe qua, khó trách không hiểu quy củ, hóa ra là kẻ tới từ chùa chiền nơi sơn dã. Bên người còn mang theo phụ nữ, vừa thấy đã biết là loại hòa thượng không đứng đắn rồi, còn không mau rời đi, đừng trách bần tăng đuổi người.
Âu Dương Phong Hoa càng tức giận, đang muốn phát tác, Phương Chính ngăn Âu Dương Phong Hoa lại, mỉm cười nói:
-Thí chủ, không cần tức giận, chúng ta sẽ xuống núi ngay. Pháp sư, thỉnh ngài trả thiệp mời lại cho bần tăng.
-Thiệp mời? Mang theo phụ nữ bên người, còn muốn lấy lại thiệp mời? Thiệp mời này chính là đồ giả, ngài từ đâu thì quay về chỗ đó đi thôi.
Tăng nhân nói xong, trực tiếp tịch thu thiệp mời của Phương Chính.
-Ông trả thiệp mời lại cho tôi!
Hồng Hài Nhi vốn dĩ chỉ ở một bên xem diễn, dù sao, nó rất thích nhìn Phương Chính bị người ta ăn hiếp. Nhưng khi Phương Chính thật sự bị ăn hiếp rồi, cũng không biết vì cái gì, trong lòng nó đột nhiên bùng cháy một ngọn lửa không tên, nên mới hét to lên.
Tăng nhân kia vừa muốn mở miệng, liền nghe từ xa truyền đến một thanh âm:
-Ai u, đây không phải là hòa thượng lừa đảo sao? Làm một người tăng nhân, mang theo phụ nữ ra ngoài thuê phòng còn chưa tính, hiện giờ lại tới Hà Quang tự giương oai, chậc chậc… Hòa thượng như ngươi thật đúng là ầm ĩ đủ chuyện nhỉ! Đồng Quang đại sư không cần tức giận, người này là kẻ bại hoại của Phật môn, tức giận với một kẻ bại hoại, không đáng.
Phương Chính chau mày, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Trí Năng và Trí Vân đã đi tới. Hai người từ khu sinh hoạt của tăng nhân tiến lại đây, hiển nhiên, bọn họ đã tới Hà Quang tự trước một bước, hơn nữa cũng đã ở lại đây. Đồng thời còn thấy Trí Vân đang nháy mắt với Đồng Quang nữa. Phương Chính lập tức rõ ràng, Đồng Quang hòa thượng này không phải thật sự dựa theo quy củ mà làm việc, chẳng qua hắn hợp bọn với Trí Vân, Trí Năng để gây phiền toái cho Phương Chính thôi!
Nhìn đến nơi này, Phương Chính nhịn không được khẽ lắc đầu, thầm nghĩ:
-Tiếc cho một ngôi chùa tốt như thế.
Khi đã rõ được nhân quả, khó chịu nãy giờ trong lòng Phương Chính liền tan biến. Nếu đã bị người ta nhằm vào, vậy cái sai kia cũng không phải do hắn nữa, chỉ cần giải quyết vấn đề là được.
-Sư phụ, người thành kẻ bại loại, làm sao đây?
Hồng Hài Nhi ngửa đầu hỏi.
Phương Chính cười cười, đang muốn mở miệng, lại nghe từ bên ngoài truyền đến một thanh âm khá quen thuộc:
-Bại hoại?! Ha ha… Thật là chuyện chê cười lớn nhất đời này! Nếu Phương Chính đại sư là kẻ bại hoại, vậy dưới bầu trời này cũng không được mấy người tốt!
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~