Chương 401: Người Lợi Hại Không Nói Chuyện (1)
Lời này vừa nói ra, đám người vô thức nhìn qua.
Chỉ thấy một nhà sư trẻ tuổi mặc tăng y bình thường, mắt sáng rỡ như bầu trời đầy sao đi từ trong Thiên Vương Điện ra, cằm nhẹ hất lên mang theo một tia nhuệ khí tuổi trẻ. Sau đó, thêm một nhà sư luống tuổi nữa xuất hiện, lông mày hơi nhíu lại nhưng cũng không nói gì.
Phương Chính vừa nhìn thấy liền sửng sốt. Hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ hai người này sẽ đứng ra nói chuyện cho hắn.
Năm đó ở Bạch Vân Tự, Phương Chính một chiếc lá qua sông, có người trong lòng không phục, hơn nữa còn tranh cãi với Phương Chính. Người đó chính là hòa thượng trẻ trước mắt này - Nhất Hành của Kim Trúc Am!
Mà người đi phía sau Nhất Hành là sư phụ của hắn. Hồng Kinh pháp sư lúc trước là người đầu tiên gây phiền phức cho Phương Chính.
Chẳng qua sau đó Phương Chính thiệt trán liên hoa, tự mình chạy trước, cũng không biết bọn họ sau đó như thế nào. Bây giờ xem ra ít nhất thì là bạn không phải địch.
Ba người Đồng Quang, Trí Năng, Trí Vân nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau một tia kinh ngạc. Một hòa thượng nhỏ bé lại có người ủng hộ? Còn lớn lối như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Trí Vân tính tình nóng nảy nhất, vừa nghe Nhất Hành nói như vậy lập tức bất mãn nói:
- Tên tiểu hòa thượng này, nhà ngươi lại là từ đâu tới? Thế mà lại nói lớn như vậy cũng không sợ đau lưỡi sao. Hôm nay Hà Quang Tự tụ tập cao tăng trong thiên hạ, ai dám nói những lời như vậy?
Nhất Hành nhuệ khí cao, năm đó ngay cả mặt mũi Bạch Vân thiền sư cũng dám bác bỏ, huống gì đến Trí Vân này? Thế là Nhất Hành ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:
- Bần tăng là Nhất Hành thuộc Kim Trúc Am ở thành phố Hắc Sơn. Đây là sư phụ của bần tăng, Hồng Kinh thiền sư, cũng là đương nhiệm trụ trì Kim Trúc Am! Ngươi lại là người nào?
Trí Vân lúc hỏi thì hùng hồn, nhưng bị hỏi lại nhất thời có chút héo.
Tuy xuất thân ở tự viện lớn, nhưng nói về địa vị, hắn cũng chẳng qua là một sa di nho nhỏ mà thôi! Ngay cả tỳ kheo cũng không phải, nếu như nói ra quả thật là mất mặt!
Phải biết hôm nay có thể đến đây, đều là tăng nhân thụ giới tỳ kheo, là hòa thượng thật, chỉ có hắn và Trí Năng xem như hòa thượng giả. Trí Năng là dựa vào đóng giả mà thành, hắn thì đơn thuần dựa vào quan hệ đi lên.
Trí Vân không lên tiếng, Trí Năng nói trước:
- Bần tăng là Trí Năng ở Nam Phong Tự thành phố Đàm Trung, đi theo Viên Linh đại pháp sư, tạm là giám viện Nam Phong Tự, vị Nhất Hành pháp sư đây có gì chỉ giáo không?
Giám viện là một trong tám chấp sự trong chùa, quản lý trên dưới tất cả nhà kho, kinh tế trong tự viện, có thể nói là phe phái có thực lực tuyệt đối. Trí Năng nói ra chức vị của mình, đầu cũng ngẩng cao.
Trong mắt hắn, tám chấp sự trong Nam Phong Tự chưa chắc thua kém với trụ trì các tự viện hạng trung.
Nhưng mà Nhất Hành cũng chỉ có hơi kinh ngạc mà thôi, sau đó lắc đầu nói:
- Chỉ giáo thì không dám, chỉ là nghe thấy có người nói rằng Phương Chính pháp sư là hòa thượng giả, bần tăng đứng ra nói câu công bằng mà thôi.
Nói xong, Nhất hành đi tới trước mặt Phương Chính, chắp tay, thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, khiêm nhường hành lễ nói:
- Nhất Hành chào Phương Chính pháp sư. Năm đó pháp sư ở Bạch Vân Tự giảng kinh giúp Nhất Hành không ít. Vốn định chọn ngày đến Nhất Chỉ Sơn cầu kiến, nhưng lại vì việc vặt không dứt nên chưa thể đi được, thực sự đáng tiếc.
Hồng Kinh cũng đi tới, khiêm tốn làm lễ nói:
- Phương Chính pháp sư, lại gặp nhau rồi. Lần trước là bần tăng vô lễ, còn mong chớ trách móc.
Nhìn thấy hòa thượng trẻ thái độ kiêu ngạo và sư phụ của hắn lại như vậy với Phương Chính, Trí Năng và Đồng Quang đều cau màu, Trí Năng nghĩ thầm:
- Lẽ nào hòa thượng này thật sự là có lai lịch lớn? Nhưng mà... Nhất Chỉ Tự này nhỏ như vậy, có thể có địa vị gì?
Cả một đêm Trí Năng cũng điều tra tình hình của Nhất Chỉ Tự.
Kết quả chỉ tra được là một tự viện nhỏ trên Nhất Chỉ Sơn, quy mô như vậy nhìn thế nào cũng không giống như có thực lực.
Đồng Quang cũng nhìn thấy tư liệu Trí Năng đưa mới quyết định giúp hắn khi dễ tăng nhân của tự viện nhỏ. Hắn đương nhiên không có áp lực gì. Nhưng bây giờ xem ra tình hình có gì đó không đúng lắm.
Đồng Quang lập tức lật danh sách xem, quả nhiên liền thấy tên của Nhất Hành và Hồng Kinh của Kim Trúc Am, biết không phải thân phận giả. Bọn họ còn đối đãi với Phương Chính như vậy, trong đó sợ là có huyền cơ. Hơn nữa Nhất Hành có nói Phương Chính thế nhưng lại từng giảng kinh ở Bạch Vân Tự, chuyện này nếu như là thật, như vậy cũng dọa người quá rồi!
Bạch Vân Tự tuy rằng không bằng Hà Quang Tự, nhưng cũng không nhỏ như Nam Phong Tự. Bàn về sức ảnh hưởng ở thành phố Hắc Sơn thì còn lớn hơn Hà Quang Tự! Bạch Vân thiền sư cũng là thượng khách, khách quý của Hà Quang Tự, Hà Quang thiền sư mỗi lần đều là ra ngoài cổng tiếp đón! Chùa như vậy còn cần một hòa thượng nhỏ bé bên ngoài đến giảng kinh...
Đồng Quang mơ hồ có một linh cảm không tốt.
Đúng lúc này Phương Chính chắp tay mỉm cười nói:
- A Di Đà Phật, xin chào Hồng Kinh trụ trì, Nhất Hành pháp sư, hai vị pháp sư khách sáo rồi. Lúc ấy là Bạch Vân thiền sư ưu ái, dẫn dắt bần tăng, mới để cho bần tăng làm đại biểu cho nhóm tăng nhân trẻ tuổi lên đài nói vài câu, thực tế không xem như là gì cả.
Phương Chính cũng không muốn khiến mọi người đều biết chuyện hắn lưỡi nở hoa sen, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt. Thứ như danh tiếng tất nhiên càng lớn càng tốt, nhưng có một số việc giấu kín một chút vẫn hơn. Đặc biệt là chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin. Xem như có video cũng sẽ bị nói là cắt ghép thành, thêm hiệu ứng máy tính, sau đó mắng hắn là hòa thượng giả khốn kiếp hám danh lợi, chuốc địa vị. Phương Chính muốn nổi tiếng nhưng lại sợ phiền phức, cho nên quả quyết không nhắc tới.
Nghe được Phương Chính nói vậy, Đồng Quang, Trí Năng, Trí Vân cùng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Thì ra chỉ là một đại biểu tăng nhân trẻ tuổi, hù chết người, còn tưởng rằng thật sự là nhân vật gì ghê gớm lắm!
Xác định Phương Chính không là gì, Trí Năng liền nói:
- Pháp sư, Phương Chính pháp sư này bần tăng cũng không quen biết, nhưng hắn lại dẫn theo nữ quyến. Hơn nữa bần tăng và sư đệ nhìn thấy hắn và nữ thí chủ đi vào khách sạn thuê phòng, chuyện bất nhã như vậy chẳng lẽ là chuyện tăng nhân có thể làm sao? Sư đệ bần tăng nhanh mồm nhanh miệng, tính ngay thẳng, có gì nói đó, không giữ mồm giữ miệng, nếu như có chỗ nào không đúng vẫn xin bỏ quá cho. Ngoài ra, Nhất Chỉ Tự không nằm trong danh sách mời ở lại trong núi, Đồng Quang sư huynh chỉ là làm theo quy định của tự viện, để hắn xuống núi tìm chỗ trú khác, đây cũng không có gì sai cả? Nhưng mà hắn lại không chịu, còn muốn làm lớn chuyện, hành vi như vậy lại là việc tăng nhân làm ra được ư? Cho nên, sư đệ bần tăng nói hắn là tăng nhân giả cũng không sai đi? Đương nhiên, nếu như là sai, bần tăng có thể thay sư đệ nhận lỗi với Phương Chính pháp sư.
Lời này hết sức trơn tru, trên cơ bản chính là không cần biết bọn hắn chất vấn Phương Chính là đúng hay là sai, hắn đều đứng bên phía lẽ phải. Đẩy mọi trách nhiệm cho Phương Chính. Nếu như người không rõ tình huống, nghe thấy những lời này, cơ bản đều sẽ phân Phương Chính vào trong hàng ngũ người xấu.
Nhất Hành không biết chuyện gì xảy ra, hắn chỉ đơn thuần cho rằng Phương Chính là người tài giỏi có bản lĩnh lớn, hơn nữa kinh ý tạo hóa cực kỳ thâm sâu.
Người có thể có khả năng lĩnh ngộ như vậy, tất nhiên là người phật pháp cao thâm, trong lòng hắn tôn kính, đương nhiên không cho phép người khác sỉ nhục!
Bây giờ nghe lời nói của Trí Năng, cùng Đồng Quang mang theo những môn đồ, Trí Vân mang theo một vài tăng nhân khác đều đứng về phía Trí Năng. Cộng thêm bên người Phương Chính quả thật có một cô gái xinh đẹp, hắn cũng không biết nên giúp Phương Chính nói chuyện thế nào, chỉ đành nhìn Phương Chính thăm dò nguyên nhân kết quả ra sao.
----------------
Đề cử đọc: Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch) - truyện hay, cân não, hắc ám lưu~~~