Chương 144: Sính lễ (3)
Mà phòng khác, là một mảng tối đen.
Trương Nguyên Thanh cẩn thận đi vào hành lang, tới gần căn phòng, tập trung tinh thần cảm ứng một chút, trong phòng âm khí dày đặc, nhưng không có oán linh chiếm cứ.
Rón ra rón rén đẩy ra cửa ô vuông, cảnh tượng trong phòng chiếu vào mi mắt.
Đây tựa như là khuê phòng một cô gái, phía đông là một cái giường, màn giường buông xuống, ở giữa là một cái bàn tròn, bên cửa sổ là một bàn trang điểm, gương đồng nhắm vào cửa.
Một đòn cân làm bằng vàng lẳng lặng nằm ở trước bàn trang điểm.
Trương Nguyên Thanh bước qua bậc cửa, quay người đóng cửa, tới trước bàn trang điểm, cầm lấy đòn cân vàng, nó chỉ dài bằng nửa cánh tay, to bằng ngón cái.
Món đồ chơi này là dùng để vén khăn voan đỏ của cô dâu, ngụ ý “Xứng tâm như ý”.
(Xứng: cân)
“Còn không tính là khó, lập tức tìm được rồi.”
Trương Nguyên Thanh đang muốn rời khỏi phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng dòng điện xẹt xẹt, loa Miêu vương đặt trong túi có thanh âm truyền ra:
“Một ngày đó, nàng đi tới công viên trò chơi Kim Thủy”
Tên xỏ lá này luôn phát ra âm thanh không đúng lúc, ừm, nó muốn nói cái gì? Nói tới, nó cũng là một bộ phận của công viên trò chơi, có lẽ biết chút tin tức... Sức chú ý của Trương Nguyên Thanh chuyển dời đến loa Miêu vương, chờ mong nó sẽ nói cái gì.
Loa Miêu vương lần này không làm người ta thất vọng, thanh âm tiếp tục phát ra:
“Linh trong nhà ma run rẩy, phủ phục dưới đất. Tồn tại vĩ đại cũng không làm khó oán linh nhỏ yếu, nàng dặn dò cô dâu, thay nàng tìm một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia tên: Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Đầu óc Trương Nguyên Thanh “Ông” một tiếng, như là bị lôi điện bổ trúng, cả người đều ngây ra.
Tìm mình? Tìm mình! !
Ai muốn tìm mình, vì sao phải tìm mình?
Kinh ngạc cùng mê mang cuồn cuộn dâng lên, sau đó, hắn đã biết là ai.
Tam Đạo sơn nương nương!
“Trong thông báo chính thức của Thái Nhất môn nói, là BOSS cường đại đã dẫn phát linh cảnh thay đổi, trong giới thiệu công viên trò chơi Kim Thủy nói, vị tồn tại kia sau khi ngủ say năm tháng dài lâu, rất kinh ngạc trên đời có thêm những món đồ chơi nhỏ mới lạ này, những chi tiết này đều có thể ăn khớp với Tam Đạo sơn nương nương...
“Tam Đạo sơn nương nương là mình đánh thức, cô ta đang tìm mình, bởi vì trong chày Phục Ma có một nửa dương phách của cô ta... Đệch, lão mõ này âm hồn không tan, không thể buông tha mình sao, mình vẫn là đứa nhỏ...”
Trương Nguyên Thanh thật ra trong lòng có tính toán, tiếp tục thăng cấp, sớm hay muộn phải đối mặt với Tam Đạo sơn nương nương.
Nhưng cái đó hẳn là ở sau khi hắn trở thành Linh cảnh hành giả đẳng cấp cao, dùng dương phách trong chày Phục Ma, làm một vụ giao dịch với nương nương.
Hoàn toàn không ngờ, lão mõ mánh khoé thông thiên, thế mà có thể ảnh hưởng linh cảnh cấp thấp.
“Đáng chết, mình đã nói nhiệm vụ sao có khả năng đơn giản như thế, bây giờ xem ra, lấy ra chày Phục Ma, ngược lại sẽ làm thân phận của mình bại lộ?”
Nương nương tìm hắn, không phải chính vì chày Phục Ma.
“Loại linh cảnh này từng bị nương nương ảnh hưởng, chỉ sợ mình vừa lấy ra chày Phục Ma, lão mõ kia liền giết đến đây, vậy kết cục của mình sẽ là thế nào, boss trong linh cảnh có giá trị đạo đức hay không còn chưa nói chắc được, nhỡ đâu thuận tay bóp chết mình con kiến nhỏ này làm sao bây giờ “
Trương Nguyên Thanh sau khi lặp đi lặp lại cân nhắc, quyết định che giấu tung tích tiếp tục làm nhiệm vụ, không dùng chày Phục Ma.
Hậu quả của bại lộ thân phận, có thể là trực diện Tam Đạo sơn nương nương vị đại thần khủng bố này, quá nhiều nhân tố không xác định.
Mà tiếp tục đi nhiệm vụ, nếu có thể vượt qua nhà ma, chuyện gì cũng không có, thực đến tuyệt cảnh, lại lấy ra chày Hàng Ma cũng không muộn.
Sau khi nghĩ rõ lợi hại, trong lòng hắn liền không hoảng hốt, đang muốn xoay người rời khỏi, bỗng nhiên thấy trong gương đồng, cửa phòng bị đẩy ra.
Hắn cả kinh, nhanh chóng quay người, lại phát hiện cửa phòng đóng chặt, chưa mở ra.
Chuyện gì vậy? Trương Nguyên Thanh mờ mịt xoay đầu, để tầm mắt một lần nữa trở lại gương đồng, một cái liếc mắt này, con ngươi hơi co lại.
Trong gương đồng xuất hiện một cô gái mặc váy trắng, tóc xõa, cô bước qua bậc cửa, lấy một loại tư thế cổ quái đi vào phòng.
Căn phòng trong gương đồng chiếu rọi ra, tựa như không giống với phòng hắn đang ở.
Cô gái váy trắng tư thế cổ quái tới trước gương trang điểm, ngồi xuống.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh rốt cuộc thấy rõ cô vì sao tư thế đi đường cổ quái, bởi vì cô là đi giật lùi.
Hình ảnh kế tiếp, có thể khiến người thường bị dọa chết tươi, cô gái trong gương đồng nâng tay, lấy cái đầu xuống, ôm ở trong lòng.
Làn da tay nàng màu xanh đen, móng tay thật dài đen sì bén nhọn.
Mái tóc đen xõa ra, lộ ra dung mạo của cô gái, một đôi mắt màu trắng dọa người, sắc mặt trắng bệch, môi đen sì, nhìn chằm chằm gương đồng, như đang chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh ở một thế giới khác.