Chương 297: Lựa chọn đạo cụ (1)
Đang nghĩ, điện thoại di động vang lên, Phó Thanh Dương gọi tới.
“Alo, Bách phu trưởng?”
Trương Nguyên Thanh nhận cuộc gọi
“Cậu tới chỗ tôi một chuyến, phần thưởng của phân bộ đối với cậu đã xác định, trừ công huân cùng tiền thưởng, các trưởng lão quyết định thưởng cho cậu hai đạo cụ, từ trong mười món đạo cụ chọn lựa hai món.”
Giọng Phó Thanh Dương lạnh nhạt như cũ, nhưng nghe vào trong tai Trương Nguyên Thanh, quả thực là tống tài đồng tử.
“Vâng Bách phu trưởng!” Trương Nguyên Thanh mừng rỡ.
10 giờ sáng, Trương Nguyên Thanh đi taxi đến vịnh Phó gia, trước sau dùng thẻ trắng thẻ đen quét mở cửa, tiến vào biệt thự, ở trong các em gái tai thỏ khom người tiếp đón, đứng ở trước cửa chính mở hai cánh màu nâu.
Phó Thanh Dương thật hưởng thụ nha, nhiều em gái tai thỏ như vậy chiếu cố hắn ăn uống ngủ nghỉ, chờ mình trở thành bậc đại năng trong Linh cảnh hành giả, mình cũng phải thuê một đám em gái tai thỏ, phụ trách bưng trà rót nước giặt quần áo đấm lưng cho mình... Trong lòng Trương Nguyên Thanh cảm khái, gõ cửa phòng sách.
Khoảnh khắc ngón tay gõ vang cửa gỗ, hắn cảm thấy cách nghĩ của mình tựa như nơi nào xảy ra vấn đề, nhất thời lại không thể nói rõ.
“Cốc cốc.”
Tiếng đập cửa vang hai lần, sau đó, hắn đẩy mở ra hai cánh cửa gỗ màu nâu.
Sở dĩ không đợi đối phương đáp lại, là vì phòng sách của Phó công tử quá lớn, hiệu quả cách âm lại tốt, bên trong nói chuyện bên ngoài không nghe thấy.
Phó Thanh Dương cho dù gọi vỡ họng, cũng không có ai sẽ đến gặp hắn.
Trong phòng sách, Phó Thanh Dương ngồi ngay ngắn ở sau bàn, mười ngón tay giao nhau đặt ở mặt bàn, trên sô pha bằng gỗ tiếp khách, Linh Quân ngồi khoanh chân, đang chuyên tâm pha trà.
Trương Nguyên Thanh đi qua thảm đỏ thật dài, dừng ở trước bàn sách.
“Thân thể không đáng ngại chứ.” Phó Thanh Dương gật đầu, quan tâm ân cần thăm hỏi cấp dưới.
Linh Quân cách đó không xa cười tít mắt nói: “Thần dạ du là con gián đánh không chết, có thể có vấn đề gì? Nguyên Thủy à, lại đây uống trà.”
Trương Nguyên Thanh liếc hắn một cái, nói: “Bách phu trưởng, người này sao vẫn ở dí nơi này?’
Linh Quân đến Tùng Hải là giúp đỡ Phó Thanh Dương lùng bắt Hắc Vô Thường, kết quả là tên ăn bám, không có thành tích gì cả. Mỗi ngày uống trà, mò cá, ra ngoài tâm tình lý tưởng cuộc đời với các chị em chất lượng tốt ở Tùng Hải.
Phó Thanh Dương khẽ gật đầu: “Quả thật nên đuổi đi, nơi này của tôi không nuôi phế vật.”
Linh Quân xì một tiếng: “Thanh Dương à, cậu đây là có niềm vui mới liền quên tình yêu cũ, tình cảm nhiều năm của chúng ta, không bằng được thằng nhãi này liếm cậu vài ngày?”
Phó Thanh Dương không nói lời nào, hắn không phải kẻ nói chêm chọc cười, đùa giỡn miệng lưỡi.
Nhưng Trương Nguyên Thanh thì có, Trương Nguyên Thanh phẫn nộ nói:
“Anh cái người này nói chuyện thật không dễ nghe, anh có thể phỉ báng tôi, nhưng sao anh có thể phỉ báng bách phu trưởng chứ, bách phu trưởng là loại người thích a dua nịnh hót đó sao? Mà tôi cũng chưa bao giờ nịnh hót bách phu trưởng, tôi trước giờ nói đều là lời tâm huyết.
“Còn có, khi nói chuyện anh có thể mở mắt ra không?”
Linh Quân thở dài, híp mắt lắc đầu: “Da mặt này của thằng nhãi cậu, tuyệt.”
Phó Thanh Dương cắt ngang đúng lúc phen đối thoại không dinh dưỡng của hai người, nghiêm mặt nói:
“Các trưởng lão sau khi bàn bạc, quyết định ghi cho cậu công huân cấp A, thưởng hai triệu tiền mặt, cùng với hai đạo cụ. Cậu có ý kiến hay không? Nếu có ý kiến, tôi sẽ phản hồi thay cậu.
“Nếu không có, vậy cứ quyết định như thế, tổng bộ bên kia sẽ ở trang web chính thức tuyên bố thông cáo, đây là đãi ngộ chỉ công huân cấp A có.”
Công huân cấp A? Trương Nguyên Thanh kinh ngạc một phen.
Ở trong chế độ của Ngũ Hành minh, công huân cấp A mang theo quá nhiều giá trị, trừ quyền hạn đề cao, đãi ngộ đề cao, càng ý nghĩa “con đường làm quan” của hắn chính là con đường bằng phẳng.
Về sau chỉ cần cấp bậc theo kịp, thập trưởng, chấp sự, đều không phải vấn đề.
Phải biết rằng, thập trưởng tạm quyền Đằng Viễn, tuy là Thánh giả cấp 4, lại bởi vì công huân không đủ, đến nay vẫn là đãi ngộ thành viên tinh anh.
Nếu không phải thập trưởng mắt thật ở nhà dưỡng thương, hắn ngay cả thập trưởng tạm quyền cũng không lăn lộn lên được.
Phần thưởng 2 triệu tiền mặt, vậy giá trị con người của mình bây giờ chính là 2,5 triệu, nghe tựa như không quá may mắn... Đạo cụ thưởng vừa lúc bù lại chỗ trống của giày khiêu vũ màu đỏ cùng bảo châu Kẻ Trầm Ổn... Trương Nguyên Thanh nói:
“Tôi không có ý kiến!”
Phó Thanh Dương lập tức ấn cái nút góc bàn, vài phút sau, mười em gái tai thỏ eo nhỏ chân dài, hai tay bưng khay bạc, nối đuôi nhau mà vào.
Các cô xếp thành hàng ngang ở phòng sách, bưng khay, đứng thẳng.
Phó Thanh Dương chống bàn đứng dậy, bước chân tao nhã trầm ổn, xốc lên vải đỏ phủ ở trên cái khay bạc thứ nhất, trong khay là một khối phỉ thúy xanh biếc, hình tròn, điêu khắc hoa văn dạng dây leo.