Chương 301: Lý Hiển Tông (2)
Nếu chỉ là như vậy, trái lại không đến mức khiến Tiểu Viên sững sờ, cô chỉ là đột nhiên nghĩ đến lời tiểu tử kia nói buổi sáng.
1 — trong sự kiện này, tôi mới là công đầu.
Hắn chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn?
Tiểu Viên vẫn luôn cho rằng, tiểu tử kia là hành giả chính phủ bình thường, là người trẻ tuổi mặc dù có chút háo sắc, nhưng tâm tính lương thiện.
Không ngờ, hắn lại chính là người mới gần đây thanh danh lên cao, tân tú Ngũ Hành minh, hàng ngũ đứng đầu bảng treo thưởng.
Thì ra là hắn à, hắn quả thật vẫn luôn điều tra Hắc Vô Thường, là kẻ tham dự sự kiện Chén Thánh, như vậy xem ra, món đạo cụ ô nhiễm linh hồn đó của hắn, chính là bắt nguồn từ Hắc Vô Thường... Dì Tiểu Viên kết hợp đủ loại chi tiết, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Để sau tìm một cơ hội thử một lần!
Cô lạnh nhạt nói: “Tình báo của anh tôi rất hài lòng, thay tôi chú ý tin tức Lý Hiển Tông, tôi định kỳ sẽ tới.”
Lúc này, cái ghế dài nào đó trong góc, một gã cởi trần, xách theo chai rượu đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh dì Tiểu Viên, ánh mắt tham lam nhìn quét đường cong khêu gợi.
Hắn liếm môi, cười hề hề nói: “Cô bé, muốn đi chơi chút hay không?”
Dì Tiểu Viên xoay đầu lại, theo gã cởi trần ra hiệu, nhìn về phía ghế dài trong góc, một bóng lưng rộng lớn cường tráng, hướng tới quầy bar, hai cái chân trên vai lắc lư qua lại.
Đối với nghề nghiệp tà ác mà nói, túng dục (tùy hứng, mặc kệ ham muốn) là điều bình thường, ham muốn giết chóc, ham muốn phá hoại cùng với tình dục
Tiểu Viên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Cút!”
“Hắc, đợi lát nữa em sẽ biết điểm tốt của bổn đại gia.” Người đàn ông cởi trần khoác tay về phía vai dì, đột nhiên, hắn ngạt thở, tiếp theo kịch liệt ho khan.
Ho tới mức sắc mặt đỏ lên, ho tới mức lỗ chân lông toát ra giọt máu màu đen.
Thiên Linh Linh uống ngụm rượu, nhắc nhở: “Địa bàn của tôi, không thể giết người.”
Dì Tiểu Viên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời khỏi quầy bar, áo gió bay lên, biến mất ở đầu cầu thang.
Qua vài phút, người đàn ông cởi trần dừng ho khan, cả người dính một tầng máu đen, há mồm thở dốc.
Thiên Linh Linh cười nhạo nói: “Cô gái đó nhiều gai lắm, tao cũng không dám dễ dàng trêu chọc.”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: “Có cơ hội trói ả lại, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó.”
Thiên Linh Linh cười ha ha: “Đến lúc đó nhớ gọi tao.”
“Cái đó khẳng định, nhất định sẽ không quên anh Thiên, chúng ta cùng nhau chơi.”
“Ý tao là, gọi tao qua nhặt xác thay mày.”
Đang nói, đầu cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một người trẻ tuổi mặc áo ba lỗ màu đen, quần bộ đội rằn ri, xuất hiện ở quán bar tầng hầm.
Bộ dạng hắn rất không tệ, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất, cơ thể khỏe mạnh làm ngực căng lên, trong tay thưởng thức một con dao bướm* màu bạc.
“Đã lâu không gặp, chú Thiên.”
Người trẻ tuổi đùa nghịch dao bướm, ngồi ở trước quầy bar.
Thiên Linh Linh liếc nhìn người trẻ tuổi vẻ mặt kiệt ngạo một lần, nói: “Vừa rồi có Vu cổ sư giai đoạn Thánh giả tìm hiểu tin tức của mày, trước mắt còn nhìn không ra có địch ý hay không, mày chú ý một chút.”
Thiên Linh Linh là Yêu mê hoặc, giống với Lý Hiển Tông, đều là thành viên Binh Chủ giáo, nhưng người trước thân phận là giữ bí mật, tuyên bố với bên ngoài là hành giả hoang dã.
Lý Hiển Tông sau khi quyết định đến Tùng Hải tiến hành thí luyện, hai người liền đã sớm liên lạc.
Lý Hiển Tông chẳng hề để ý “Vâng” một tiếng: “Tình báo cháu nhờ chú thu thập, chú thu thập thế nào rồi?”
Thiên Linh Linh búng ngón tay, người pha chế đang lau dọn cạnh quầy bar cúi người từ trong ngăn tủ rút ra một xấp tư liệu, đặt ở quầy bar.
Lý Hiển Tông sốt sắng tiếp nhận, mở ra, cẩn thận đọc.
Trang đầu tiên của tư liệu, rõ ràng viết “Nguyên Thủy Thiên Tôn” .
Hai ngón tay Thiên Linh Linh nắm chén rượu, lắc nhẹ, nói:
“So sánh với bốn vị đứng đầu bảng treo thưởng, cấp bậc Nguyên Thủy Thiên Tôn hẳn là thấp nhất, không đến cấp 3. Hắn xuất phát quá nhanh, căn cơ không vững, săn giết hắn tỷ lệ đầu tư trên thu nhập cao nhất, quyết định của mày tao là tán đồng, chẳng qua người này thực cổ quái, tin tức về hắn khá ít, không giống bốn vị trước, phong cách chiến đấu đã bị chúng ta mò mẫm rất rõ ràng. Mày muốn đối phó hắn, phải cẩn thận.”
Lý Hiển Tông hừ một cái, nói: “Như vậy mới thú vị chớ, chú Thiên, cháu nghe lão tiền bối trong giáo phái nói, chú lúc trẻ tuổi là không sợ trời không sợ đất, tuổi lớn rồi, trở nên tay chân rón rén như vậy?”