Chương 336: Lớp võ thuật chiến đấu (3)
“Không muốn bị đánh, cũng chỉ có thể khổ luyện, thiên phú của chị cũng không tệ, sau mười tuổi, trừ một người chị họ, ai cũng đánh không lại chị. Nhưng chị chán ghét loại cuộc sống này, các trưởng bối kỳ vọng càng cao, chị càng không muốn cố gắng.”
Nhìn không ra, chị còn là tri kỷ của tiền bối Đằng Viễn. Trương Nguyên Thanh hỏi: “Vậy bách phu trưởng thì sao? Anh ấy lúc trẻ tuổi, khẳng định rất nổi bật nhỉ.”
“Bị chị đánh cho u đầu thì mới đúng.” Quan Nhã ‘phốc’ một tiếng, “Hắn lúc còn nhỏ à, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, thiên phú lại kém, người lớn đều nói đó là một đứa nhỏ không có tiền đồ... Bỏ đi, không nói lịch sử đen tối của hắn nữa.”
Thiên phú kém? Người trẻ tuổi xuất sắc nhất Ngũ Hành minh, cường giả số một số hai dưới cấp Chúa tể, thiên phú rất kém? Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, Phó Thanh Dương tiểu tử này còn có một đoạn thơ ấu “Đừng khinh thiếu niên nghèo”.
Trương Nguyên Thanh giãn cơ xong, nóng lòng muốn thử: “Chị Quan Nhã, chúng ta bắt đầu đi.”
Vòng eo Quan Nhã phát lực, đứng lên thẳng tắp, nói: “Vì nhanh chóng đề cao trình độ võ thuật chiến đấu của cậu, không thể sử dụng kỹ năng, vậy chúng ta liền bắt đầu đi.”
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen: “Chiến đấu tự do, có phải không có hạn chế hay không?”
Quan Nhã gật đầu: “Thắng là tiêu chuẩn duy nhất, cậu chẳng lẽ muốn nói quy củ với kẻ địch?”
Mặt trời chiều ngã về tây.
Ba tiếng sau, Trương Nguyên Thanh kéo bước chân mỏi mệt, rời khỏi phòng chiến đấu võ thuật, đi vào đại sảnh.
Phòng tiếp khách lầu một, trên sô pha giá trị chế tạo đắt đỏ, Linh Quân đang cười đùa với hai em gái tai thỏ, khi Trương Nguyên Thanh đi ra, Linh Quân cùng các em gái tai thỏ trầm mặc.
Linh Quân bị thảm trạng của Trương Nguyên Thanh dọa cho ngây người: “Bên trái mặt cậu sưng thành đầu heo rồi.”
“Quan Nhã đánh.”
“Bên phải mặt thì sao?”
“Tinh Vệ đánh.”
“Cho dù Thần dạ du sức khôi phục mạnh, cũng không thể ngược đãi cậu như thế.” Linh Quân tức giận nói.
“Cũng không phải, Quan Nhã nói muốn dạy tôi chiến đấu tự do, chị ấy nói thắng là mục đích duy nhất, không có bất cứ quy củ gì đáng nói. Sau đó tôi liền dùng một chiêu Bóp Vú Long Trảo Thủ giang hồ thất truyền đối với chị ấy.”
“Nói như vậy, cậu cũng không thiệt thòi nha.”
“Nhưng tôi chưa chạm đến mà.”
“Vậy Tinh Vệ vì sao đánh cậu, chẳng lẽ cậu cũng thi triển Long Trảo Thủ giang hồ thất truyền đối với em ấy?”
“Nhìn tôi giống biến thái sao? Tôi chỉ là nói một câu: Người đầu trâu phải chết.”
“Úc, vậy em ấy chưa đánh chết cậu, nói rõ vẫn yêu cậu.”
Lúc này, em gái tai thỏ bưng tới, dùng để bổ sung thể lực tảng thịt bò tiêu đen, xúc xích, trứng ốp, món điểm tâm ngọt, hoa quả, các đồ uống công năng chuẩn bị sẵn cho hắn.
Trương Nguyên Thanh dừng nói chuyện phiếm, bắt đầu ăn như hùm như sói.
Trong ánh chiều tà, Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, che bản thân rất kín kẽ, vụng trộm về trong nhà.
Trương Nguyên Thanh chuồn vào phòng ngủ, đồng thời hô: “Bà ngoại, cháu ăn ở bên ngoài rồi, cháu tối nay phải làm bài tập, bà đừng quấy rầy cháu nha.”
“Mày không nói sớm, cơm tối nay lại làm nhiều rồi.” Bà ngoại giận dữ.
“Bà đưa đi cho cậu ăn đi, dù sao cậu ấy cả ngày ăn no rửng mỡ.” Trương Nguyên Thanh đáp lại.
Bà ngoại vừa nghe, cảm thấy có lý, liền không nổi giận nữa.
Đóng lại cửa phòng, Trương Nguyên Thanh mở ra phần mềm nói chuyện phiếm nhìn thoáng qua.
Tạ Linh Hi ở ba giờ trước, đã gửi cho hắn một chuỗi icon “khóc to”.
Trương Nguyên Thanh trả lời: “Anh gần đây đang luyện tập võ thuật chiến đấu, đợi ca ca thần công đại thành.”
Tạ Linh Hi trả lời trong nháy mắt: “Sau khi thần công đại thành, báo thù thay người ta?”
Trương Nguyên Thanh: “Không, cùng cô ấy cùng nhau đánh em.”
Tạ Linh Hi lại phát ra một chuỗi icon “khóc to”.
Trương Nguyên Thanh buông điện thoại di động, tới trước gương toàn thân bên cửa sổ, nhe răng nhếch miệng.
Vết sưng trên mặt đã biến mất, nhưng nội thương còn chưa khỏi, lưng, ngực mơ hồ đau, hẳn là bị thương nội tạng rồi.
“Thật là, xuống tay nặng như vậy, ngoài miệng nói đặt phòng với mình, muốn dùng mình luyện tập thuật trói gà, trong hiện thực, mình thoáng bày ra mơ màng đối với cơ ngực lớn của cô ấy, liền đánh mình? ? ? ? ?”
Chẳng qua Quan Nhã quả thật đã dạy một ít thứ hữu dụng.
Vấn đề lớn nhất của hắn chính là đánh người chỉ biết dùng nắm tay cùng chân, không biết lợi dụng hợp lý đầu gối, khuỷu tay, vai lưng.
Gặp được kẻ tố chất thân thể không bằng hắn, có thể áp chế, vừa gặp cao thủ võ thuật chiến đấu, nháy mắt liền bại lộ thân phận tay mơ.
Công viên trò chơi Kim Thủy.
Màn đêm nặng nề, trong công viên trò chơi lóe ra hào quang lấp lánh như mộng ảo.
Một đạo hào quang màu vàng xé rách bầu trời đêm nặng nề, ngưng tụ thành một người đẹp cổ trang phong hoa tuyệt đại, cô dung mạo đoan chính thanh nhã, đường cong hai má phác thảo ra đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, mũi dọc dừa cao ngất tinh xảo, cánh môi gợi cảm.