Chương 371: Đại quyết chiến (2)
Mà càng làm cô tuyệt vọng là, con anh linh ghé vào bờ sông gội đầu kia, không biết khi nào đã rời khỏi bờ sông, đang bò về phía các cô, tựa như muốn gia nhập đội hình vây công.
Mặt khác, có lẽ là ảo giác, Nữ Vương cảm thấy ánh mắt đứa nhỏ chết tiệt kia luôn tập trung ở bộ ngực mình.
Anh linh mập mạp đáng yêu thế tới cực nhanh, đảo mắt bò đến phụ cận, Quan Nhã như đối mặt đại địch, xoay nòng súng, nhắm vào Tiểu Đậu Bỉ.
Sắc mặt cô ngưng trọng, quan sát ra con anh linh này lực lượng, tốc độ, so với anh linh khác xung quanh cường đại hơn nhiều.
Đúng lúc này, đứa con nít mập mạp đáng yêu kia đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung dữ, mở ra cái miệng nhỏ nhắn “Ngao” một tiếng, bổ ngã đứa trẻ con màu da xanh đen dẫn trước.
Ngón tay Quan Nhã đặt ở cò súng bỗng nhiên buông ra, đôi mắt đẹp hiện lên kinh ngạc.
Thì ra đứa nhỏ không phải hướng về các cô?
“Nó, chúng nó nội đấu rồi.” Nữ Vương vốn lâm vào tuyệt vọng, thấy một màn như vậy, trong đôi mắt xám xịt nở rộ ra thần thái lấp lánh tìm được đường sống trong chỗ chết.
Khi ngẩn ra, Tiểu Đậu Bỉ đã ấn chặt anh linh màu xanh đen ở trên mặt đất, mặc cho nó giãy dụa như thế nào, vẫn không giãy thoát đồng loại áp chế.
Tiểu Đậu Bỉ cúi đầu, cắn cổ anh linh xanh đen, nhẹ nhàng hút một cái.
Một làn khói đen liền hóa thành sợi dây nhỏ, ùa vào miệng mũi nó.
Thân thể Tiểu Đậu Bỉ bỗng nhiên bành trướng, khí tức khỏe mạnh hơn vài phần.
Nó nếm được ngon ngọt, không cần Trương Nguyên Thanh dẫn đường nữa, tự mình chủ động “Ngao” một tiếng, lao về phía năm con anh linh còn lại.
Anh linh xanh đen đối mặt kẻ địch cường đại, có gan tử đấu, nhưng đối mặt đồng loại cường đại, chúng nó giống như bị áp chế, lập tức tản ra chạy trốn.
Tiểu Đậu Bỉ truy đuổi, rất nhanh biến mất ở trong tầm nhìn.
“Chuyện gì vậy? Con anh linh nhỏ kia vì sao cứu chúng ta?”
Nữ Vương ngoài sự bất ngờ, còn mờ mịt khó hiểu.
Vẻ mặt Quan Nhã có vài phần mờ mịt, vài phần hồ nghi, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Mặc kệ thế nào, tóm lại là được cứu rồi, không cần đám đàn ông thối đến cứu chúng ta.”
“Cũng đúng, cuối cùng vượt qua nguy cơ.” Ngự tỷ xinh tươi xụi lơ dưới đất, dựa vào vách tường, thở hổn hển bộ ngực kịch liệt phập phồng.
Đang nói, hai người đồng thời nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Cùng với Nguyên Thủy Thiên Tôn la lên: “Quan Nhã! Nữ Vương!”
Nữ Vương khẽ biến sắc, cố gắng chống đỡ thân thể mỏi mệt không chịu nổi, vội nói: “Quần áo quần áo...”
Tuy cô trang điểm ăn mặc phong cách thiên hướng ngự tỷ thành thục, nhưng còn chưa hào phóng đến mức chỉ mặc nội y lõa lồ rêu rao ở trước mặt đàn ông.
Nữ Vương vội vàng cởi bỏ áo đơn, dựa vào tường rẽ vào ngõ nhỏ, không để ý vết máu dinh dính, nhanh chóng khoác ở trên người.
Chờ cô mặc xong quần áo, các đồng đội vừa mới chạy tới, còn chưa chờ Nữ Vương mở miệng, mấy người đàn ông thấy cô dung nhan tiều tụy, trăm miệng một lời:
“Cô cũng bị thải bổ?”
“...” Nữ Vương gắt: “Cái vớ vẩn gì vậy.”
Sau đó thấy được Cật Ngẫu trên lưng Hỏa Đức Tinh Quân, ngạc nhiên nói: “Hắn là ai vậy?”
“Cật Ngẫu!”
“Hắn làm sao vậy, hắn là như thế nào làm được trong nửa giờ, gầy thành cái bộ dáng này?” Nữ Vương ngoài chấn động, có chút hâm mộ.
Lúc mấy người nói chuyện với nhau, Trương Nguyên Thanh ngồi xổm bên chân Lão ti cơ, thật cẩn thận thay cô lấy ra đầu đạn. “Thương thế của chị rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, không thể chiến đấu nữa.” Trương Nguyên Thanh nhíu mày.
Quan Nhã cúi đầu, nhìn biêu cảm đau lòng lại lo lắng của đối phương, khóe miệng nhếch lên: “Tài xế lâu năm kinh nghiệm phong phú, vĩnh viễn sẽ để lại đường lui cho mình.”
Ở trong ánh mắt hoang mang của Trương Nguyên Thanh, Quan Nhã mở ra ô vật phẩm, lấy ra một ống tiêm.
“Cô thế mà còn có sinh mệnh nguyên dịch pha loãng?” Nữ Vương bất ngờ nói.
Phó Thanh Dương rất ngang tàng nha, vật tư cấp chiến lược đưa cho chị họ như không cần tiền. Không được, chờ trở lại hiện thực, mình phải cố gắng liếm hắn. Trương Nguyên Thanh âm thầm líu lưỡi.
“Một liều cuối cùng, giữ lại bảo mệnh.” Quan Nhã đâm kim vào tĩnh mạch cổ tay, tiêm vào một phần ba, tiếp theo lại tiêm vào một phần ba cho Nữ Vương.
Nữ Vương nét mặt toả sáng, làn da khôi phục đầy đặn no đủ, nhỏ giọng hỏi:
“Quan Nhã, cô có phải con gái trưởng lão nào hay không thế?”
Vật tư cấp chiến lược, chỉ có cấp chấp sự mới có tư cách xin thuyên chuyển, thám báo cấp 2 không có quyền hạn sử dụng. Quan Nhã lắc đầu.
Vẻ mặt Nữ Vương biến đổi, thử nói: “Vợ bé à?”
Quan Nhã quay đầu nói: “Hỏa Đức, đưa Cật Ngẫu lại đây.”
“Tôi không cần.” Cật Ngẫu uể oải đáp lại: “Không cần lãng phí sinh mệnh nguyên dịch quý giá ở trên người tôi, Thổ quái chúng tôi có thể hấp thu lực lượng đại địa tẩm bổ thân thể. Rất may mắn, tôi chỉ là dương hư tinh mệt, không phải bị thương nặng, đại địa đủ để hồi phục sức chịu đựng của tôi.”