Chương 414: Tra hỏi chỉ thẳng linh hồn (2)
Đau đầu là ở một ngày nào đó đột nhiên phát tác, khi đó hắn còn đang học cấp 3, buổi tối ngày nào đó đột nhiên đau chết đi sống lại, xoang mũi chảy máu, dì trẻ cùng anh họ vội vàng dẫn hắn đi bệnh viện.
Kết quả từ ban ngày tra tới buổi tối, thiết bị nào cũng làm, bác sĩ nói thân thể khỏe mạnh, không có vấn đề.
Lúc ấy người nhà không bận tâm lắm, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho khỏe, thẳng đến lần thứ hai phát tác, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, Trương Nguyên Thanh vì thế nằm viện.
Lão mẹ sau khi nghe nói, rốt cuộc chịu gác lại công việc của bà, phân ra một chút tinh lực chú ý con trai, dẫn hắn trằn trọc các bệnh viện lớn, cũng chưa tra ra nguyên nhân bệnh, rồi có một ngày, lão mẹ ở nước ngoài mang về thuốc đặc hiệu.
Tra không ra nguyên nhân bệnh bản thân đã rất kỳ quái, lão mẹ lúc ra nước ngoài không mang mình đi kiểm tra, lại có thể mang về thuốc đặc hiệu. Bây giờ ngẫm lại, càng kỳ quái.
Mà kỳ quái hơn nữa là, ngay cả đạo cụ linh cảnh cũng tra không ra nguyên nhân bệnh! ! !
Cái này có thể là bệnh bình thường?
Trương Nguyên Thanh trong lúc suy tư, đoàn người tới lầu hai, so sánh với đại sảnh lầu một, không gian nơi này nhỏ hơn rất nhiều, hơn hai mươi vị nhân viên kiểm tra sức khoẻ, cùng với cảnh vệ viên nhân số xấp xỉ, khiến nhìn lướt qua, người đông nghịt, tỏ ra cực kỳ chật chội.
Vẻ mặt Vương Thái lập tức trở nên khó coi, có chút gò bó, bài xích.
Trương Nguyên Thanh thấy thế, hơi động tâm, cười nói:
“Vương Thái huynh, tôi nhớ rõ lầu một có nhà vệ sinh, cùng đi xả nước một chút?”
Vương Thái liên tục gật đầu: “Được được.”
Lập tức, hai người dọc theo cầu thang đi xuống, trở lại lầu một, tiến vào nhà vệ sinh.
Trương Nguyên Thanh lần lượt đẩy ra ngăn WC, xác nhận không có ai, lúc này mới tới trước bệ đi tiểu, vừa lấy ra Định Hải Thần Châm, vừa giả bộ không để ý nói:
“Cái máy thăm dò kiểm tra kia thần kỳ quá nhỉ, là cảnh giới Thánh giả?”
“Ừm!” Vương Thái nghiêm túc xả nước.
Trương Nguyên Thanh lại hỏi: “Đạo cụ tầng cấp này, hẳn là có ý thức của mình nhỉ. Món đạo cụ loại quy tắc kia của tôi, còn có suy nghĩ của chính mình.”
“Ừm, có.” Vương Thái nói: “Nó có ý thức của mình, lấy hình thức trí tuệ nhân tạo mà tồn tại.”
Quả nhiên là ý thức bản thân, vậy nó vừa rồi là sửa lời, không muốn nói ra chứng bệnh của mình. Trương Nguyên Thanh tâm tình phức tạp.
Hai người xả nước xong, trở lại lầu hai, trong chờ đợi dài đằng đẵng, từng vị hành giả chính phủ hoàn thành đánh giá tinh thần, đại bộ phận mọi người đều có thể qua, một bộ phận nhỏ sẽ bị đánh dấu, cần phụ đạo tinh thần nhất định.
Ví dụ như một ít Hỏa sư, tính tình quá mức nóng nảy, bị chẩn đoán mắc chứng hưng cảm nặng.
Một ít Mộc yêu nghiện tình dục quá độ, cần phụ đạo tinh thần, phối hợp dùng dược vật, khắc chế tiết hormone.
Một ít thám báo mắc bệnh thích rình coi.
Rốt cuộc, đến lượt đội 2, trạng thái tinh thần thành viên đội 2 làm người ta đáng lo, Lý Đông Trạch là ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, Quan Nhã là thích sạch sẽ, tiêu cực, Khương Tinh Vệ là hưng cảm, dễ giận.
Đằng Viễn là bi quan tiêu cực, cùng với trầm cảm mức độ trung bình.
Cuối cùng, Vương Thái bị chẩn đoán là tự bế mức độ trung bình từ trong phòng đi ra, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh trên băng ghế, nói:
“Tới lượt cậu rồi.”
Trương Nguyên Thanh sau đó tiến vào phòng, nhìn thấy một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, ngồi ở sau bàn làm việc.
“Mời ngồi!” Bác sĩ trung niên ra hiệu hắn vào ngồi, cười nói:
“Cậu chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn nhỉ, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, thiếu niên anh kiệt. Tôi họ Tôn, là chấp sự khu Triêu Môn, nghề nghiệp thám báo, Thánh giả cấp 5, đồng thời cũng là tiến sĩ tâm lý học.
“Tôi bây giờ cần làm một lần đánh giá tinh thần đối với cậu, đơn giản hỏi cậu mấy vấn đề.”
Hắn cười ôn hòa, ánh mắt thâm thúy, như có thể nhìn thấu lòng người.
Bác sĩ tâm lý cấp chấp sự, cái đệch, thế này so với Quan Nhã thập trưởng còn sâu sắc hơn nhiều.
Trương Nguyên Thanh vào ngồi, nói: “Vâng.”
Bác sĩ Tôn cười nói: “Không cần khẩn trương, sau đây tôi có thể sẽ hỏi một ít vấn đề riêng tư bí mật, nhưng nơi này không có camera theo dõi, cũng không có nghe lén, trừ tôi, không có bất luận kẻ nào biết, mà tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình, sẽ không bại lộ việc riêng tư của cậu.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, 21 tuổi, người địa phương Tùng Hải, trong nhà có tiền có xe, mồ côi cha, chưa từng có bạn gái, tinh thông là 20m.”
Trương Nguyên Thanh thành khẩn nói: “Xin đừng để lộ ra ngoài.”
Bác sĩ Tôn ngẩn ra một phen, chăm chú nhìn thật sâu: “Cậu có chút khẩn trương, theo bản năng nói lời quái dị điều tiết không khí. Tôi nói rồi, không cần gò bó, chúng ta là bạn.”
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, biết ở trước mặt thám báo T cảnh giới hánh giả, nói chêm chọc cười không có ý nghĩa, liền nghiêm mặt nói:
“Vừa rồi là nói giỡn, vậy chúng ta bắt đầu đi.”