Chương 543: Vào sân (3)
“Vẫn là Mao Sơn tốt”
Tôn Miểu Miểu tiếp nhận miếng hộ tâm, xem xong thuộc tính vật phẩm, lập tức biết được cách dùng.
Cô cầm miếng hộ tâm, ánh mắt hướng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn chỗ xa xôi, không bao lâu, miếng hộ tâm hiện lên hình ảnh độ nét cao, chiếu ra cảnh tượng tầm mắt cô chứng kiến. Tôn Miểu Miểu thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía miếng hộ tâm.
“Ồ, bộ dáng còn rất tuấn tú”
Cô khen một tiếng, sau đó tủm tỉm nói: “Hy vọng tôi có thể ghép với hắn, đến lúc đó trước mặt mọi người đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn, lấy lại danh tiếng thay ông nội."
Lúc này, âm Cơ hàng ghế đầu quay đầu, lạnh lùng nói: “Căn cứ tư liệu biểu hiện, Nguyên Thủy Thiên Tôn không có âm Thi, Miểu Miểu, cô muốn thắng hắn không phải việc khó, đối thủ thật sự của cô là Triệu Thành Hoàng”
“m Cơ nói không sai, thi đấu giai đoạn Siêu Phàm, là quyết đấu nội bộ Thái Nhất môn chúng ta"
Vài vị Thánh Giả xung quanh cười phụ họa. Tôn Miểu Miểu cười cười.
Cô đã nói với ông nội, nếu có thể ở trên thi đấu lôi đài chính đại quang minh đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông nội liền tặng cho cô một đứa trẻ con trên cây hòe. Tôn Miểu Miểu thèm lũ trẻ con đó rất lâu rồi, cô đối với tiểu linh phí có si mê quá mức, tựa như rất nhiều cô bé nhìn thấy vật đáng yêu, trong lòng sẽ nở hoa, sẽ tràn ra tình thương của mẹ. Tôn Miểu Miểu không thích vật cưng, cô thích tiểu linh phó, càng nhỏ càng si mê. Chỉ là luyện chế linh phó yêu cầu cực kỳ hà khắc, một mặt là từ chất khó cầu, một mặt khác là chính phủ cấm đoán lén luyện linh phó, trừ phi là nghề nghiệp tà ác hoặc một ít nghề nghiệp hợp pháp làm xằng làm bậy. Nhưng trẻ con có thể có tội gì chứ?
Mấy đứa con nít kia ông nội nuôi ở trên cây, cũng là bởi vì một lần ngoài ý muốn, không phải thúc đẩy trẻ con làm nô bộc, bọn nó vốn là trẻ mồ côi ông nhận nuôi, nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn, những đứa nhỏ đó táng thân biển lửa, ông nội đau thương đan xen, làm trái quy định tổ chức, luyện đám trẻ con đó thành linh phó, tiếp tục làm bạn ở bên người. Mà cho dù đường đường là trưởng lão, cũng bị ghi một lần lỗi nặng. Trở lại chuyện chính, bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông nội bộ Thần Dạ Du trong môn biến thành trend, từ đầu còn có thể dùng video huấn luyện Viên Đình áp chế bọn đó, thời gian dài, Viên Đình và ông nội cùng nhau thành trend rồi. Ông nội sĩ diện cũng rất sốt ruột, vừa lúc gặp lần thi đấu lôi đài này, liền nói lời thấm thía: Miểu Miểu à, cháu phải đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn, làm cho bọn nhóc kia biết, ông nội không phải hồ đồ, mà là Thái Nhất môn ta nhân tài đông đúc, tổn thất một tên Nguyên Thủy Thiên Tôn không tính là gì, ông nội để Tiểu Hồng chơi với cháu. Tiểu Hồng hưởng thọ bảy tuổi, đứa bé ít tuổi nhất trong cây hòe -- Chỗ hàng ghế thứ nhất, Hồng Anh trưởng lão thu hết vào tai tiếng các đệ tử phía sau nói chuyện với nhau, cười nói: “Lão Tôn, ông có phải giựt giây Miểu Miểu đi đánh Nguyên Thủy Thiên Tôn hay không?”
Cô là hình tượng người phụ nữ trưởng thành, mặt mày hiền lành, khóe mắt có nếp nhăn nơi khoé mắt nhỏ mà dày, nhưng làn da trắng nõn, không hiện ra nét già nua, rất có sức quyến rũ của phụ nữ lớn tuổi.
Tôn trưởng lão mặc áo ba lỗ tắng, quần cộc đậm màu nhẹ nhàng phe phẩy quạt hướng bồ, hầm hừ nói: “Tôi là loại người lòng dạ hẹp hòi đó sao?”
“Ông không phải sao?”
Teddy lông quân ngồi xổm ở trên vị trí hỏi ngược lại. Tôn trưởng lão lười quan tâm tới đồ chó này. Hồng Anh trưởng lão thì nhìn về phía Teddy lông quăn, cười nói: “Đứa nhỏ đó không tệ, khí chất sạch sẽ, nhìn rất thoải mái."
Cẩu trưởng lão ừm một tiếng. So sánh với trưởng lão khác của Bách Hoa hội, quan hệ của hắn cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn gần gũi hơn một chút, tuy đứa nhỏ đó là thành viên Bạch Hổ binh chúng, nhưng là cấp dưới của hắn. Tương lai tấn thăng chấp sự, chính là lính dưới trướng hắn. Loại chế độ xếp lẫn này của Ngũ Hành minh, đánh võ thiên kiến bè phái ở trên trình độ nhất định, tăng cường ràng buộc giữa năm bang phái lớn.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, anh trai em muốn gặp anh, đợi lát nữa anh theo em đi gặp anh ấy nha."
Khương Tinh Vệ nói.
“Anh trai em?”
Trương Nguyên Thanh nhìn chung quanh.
“Anh trai em ở nơi nào?”
Khương Tinh Vệ chỉ vào chỗ xa, nói: “Gã ngu ngốc tóc đỏ đó chính là anh trai em, anh ấy tên Khương Cư, là kình địch của Phó Thanh Dương”
Khương Cư? Hỏa công tử trong tứ đại công tử? Trương Nguyên Thanh ngạc nhiên nói: “Hắn là anh trai em?”
Khương Tinh Vệ vẻ mặt “tiểu quỷ kinh hãi”: “Anh không thấy em cùng anh ấy đều là tóc đỏ sao, không phải cùng người cha sinh, có thể là tóc đỏ sao?"
Logic này của em không đúng, chẳng lẽ các Chúa Tể tóc đỏ kia cũng là ba em sinh ra? Trương Nguyên Thanh tò mò nói: “Ba em là trưởng lão Xích Hỏa bang nhỉ?"