Chương 16: Kiếm các
----------
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng sáng treo cao.
Quân Cửu nằm trên nóc Vọng Tiên các, ngắm ánh trăng tròn trên bầu trời, thảnh thơi huýt sáo.
Còn trong căn nhà nhỏ nơi sườn núi, Hải Thanh Mạc mở mắt, gã đi ra ngoài sân, nhìn xung quanh một hồi rồi vòng ra sau núi.
Buổi tối trên Quân Kiến sơn vốn rất yên tĩnh, đặc biệt là ban đêm, phải nói là yên tĩnh tới mức đáng sợ. Hải Thanh Mạc đi trên đường, suốt lộ trình chỉ có tiếng soàn soạt khi giẫm chân lên lá.
Ban ngày Quân Cửu từng nói một câu: “Phía sau Quân Kiến sơn mới là đẹp nhất.”. Nhưng đêm hôm khuya khoắt như vậy mà Hải Thanh Mạc không ngủ, lại chạy ra sau núi, chắc chắn không phải để ngắm phong cảnh. Gã vừa đi vừa day day nốt chu sa giữa mi tâm, so với lúc bình thường thì thần sắc bớt đi chút bất cần đời, nhiều thêm vài phần nghiêm túc. Nhưng gã đi được một lúc, lại phát hiện âm thanh xung quanh không đúng, tiếng giẫm chân soàn soạt lên lá rụng đột nhiên nhiều thêm một.
Sau đó lại ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.
Hải Thanh Mạc đột ngột quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã có thêm một nam nhân mặc y phục sặc sỡ, đang bước đi cùng gã.
“Xin chào.” Nam nhân kia mỉm cười hiền hòa.
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Ngươi là?”
Nam nhân trước mặt mặc bộ y phục sặc sỡ, trên áo thêu hoa cỏ rực rỡ cùng vài con bươm bướm bay lượn nhưng lại không khiến người ta có cảm giác âm nhu, ngược lại gương mặt còn lộ vẻ sắc bén. Hắn vỗ vai Hải Thanh Mạc: “Ta là người ở sau núi, tiểu huynh đệ trông có vẻ lạ mặt.”
Sau núi của Quân Kiến sơn còn có người? Hải Thanh Mạc nghi hoặc nhíu mày nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Ta là đệ tử vừa gia nhập Quân Kiến sơn, đứng thứ mười.”
“Ngươi tên là gì?” Nam nhân y phục sặc sỡ lại hỏi.
Hải Thanh Mạc lập tức trả lời: “Ta tên Hải Thanh Mạc.”
“Bối phụ thanh thiên nhi mạc chi yêu át giả, nhi hậu nãi kim tương đồ nam.” Nam nhân y phục sặc sỡ gật đầu: “Lưng cõng trời xanh mà không lực lượng nào ngăn cản được nó, sau đó lại bay về phương nam. Là cái tên hay, mang theo mong đợi nào đó của trưởng bối đối với ngươi.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp tục đi về phía trước: “Có lẽ vậy.”
Nam nhân y phục sặc sỡ bước theo: “Ngươi định đi đâu?”
Hải Thanh Mạc bực bội nói: “Vị huynh đài này, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tình cờ thấy mặt sau núi, đêm khuya tĩnh lặng, ta muốn tự đi đường của mình, ngươi có thể thôi không đi theo ta không?”
“Có phải ngươi định tới Kiếm các không?” Nam nhân y phục sặc sỡ đột nhiên hỏi.
Hải Thanh Mạc lập tức lùi lại một bước, cảnh giác hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Trong Kiếm các của Quân Kiến sơn có Kim Quang trận bảo vệ, với năng lực của ngươi thì phạm vi trăm bước khéo chỉ đi được nửa bước.” Nam nhân y phục sặc sỡ đi tới hai bước, giơ tay nắm lấy bả vai Hải Thanh Mạc: “Ta mang ngươi đi.”
Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, chỉ giây lát sau đã thấy trời đất xoay tròn. Nhưng cũng may chỉ trong khoảnh khắc cảnh sắc xung quanh đã khôi phục bình thường, gã thở hổn hển nặng nề: “Quỷ tha ma bắt, từ khi rời khỏi Lan Lăng thành, chẳng thấy ai đi đường bình thường cả.”
“Tới nơi rồi.” Nam nhân y phục sặc sỡ mỉm cười.
Hải Thanh Mạc nghe vậy vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt hắn là một sơn trang cực kỳ tráng lệ, xung quanh sơn trang có một vầng sáng tím bao phủ. Trên tấm biển của sơn trang có viết bốn chữ lớn: “Quân Khả Kiến Kiếm”.
“Quân Khả Kiến Kiếm?” Nam nhân y phục sặc sỡ nhỏ giọng đọc chữ trên tấm biển.
“Thấy thì đã sao? Kiếm là lời nguyền lớn nhất trên thế gian này, thời khắc mỗi kiếm khách rút kiếm ra, vận mệnh bi kịch của kiếp này đã được quyết định.” Không biết từ lúc nào, trên tấm biển sơn trang đã có một kiếm khách ủ rũ đang ngồi. Kiếm khách kia mặc bộ quần áo rách nát, mái tóc rối tung rủ xuống, bên hông dắt một thanh trường kiếm không vỏ, thân kiếm chi chít lỗ hổng nhỏ bé, còn chuôi kiếm cũng rách nát, quấn một lớp vải băng dày.
“Là lời nguyền ư?” Nam nhân y phục sặc sỡ cười nói: “Ta cảm thấy là sứ mệnh. Ngươi thấy sao? Thanh Mạc.”
Hải Thanh Mạc hơi ngạc nhiên trước cách xưng hô thân mật quá mức của nam nhân y phục sặc sỡ, gã trả lời: ”Ta không biết. Kiếm chỉ là binh khí thôi mà?”
“Kiếm bình thường, đương nhiên chỉ là binh khí.” Nam nhân y phục sặc sỡ cười nói: “Nhưng ngươi không phải người bình thường, kiếm ngươi cầm đương nhiên cũng không bình thường.”
“Tình kiếm Hồng Nhan.” Kiếm khách dáng vẻ hào sảng đứng dậy, đi tới một bước, đã lướt đến trước mặt nam nhân y phục sặc sỡ. Hắn giơ tay phất nhẹ qua mi tâm Hải Thanh Mạc: “Nhân gian tứ kiếm, tình nộ bi hỉ. Thú vị, kiếm là nguyền rủa. Nhưng, ái tình là lời nguyền rủa tàn nhẫn và khó lòng kháng cự nhất trên thế gian này.”
“Sư đệ mà nghe được, khéo lại nói ngươi đấy.” Nam nhân y phục sặc sỡ lắc đầu nói: “Nó nói, ái tình là thứ đáng bảo vệ nhất trên thế gian này.”
“Hừ.” Kiếm khách dáng vẻ hào sảng cười lạnh một tiếng, xoay người nói: “Chán ngắt.” Nói xong hắn đi về phía Kiếm các, đi một lúc thì thân hình biến mất.
“Hắn vẫn luôn như vậy, tuy ngoài miệng nói khó nghe nhưng thực ra là người rất chính trực, cũng rất yêu kiếm.” Nam nhân gã phục sặc sỡ khẽ thở dài: “Ngươi đã thấy Kiếm các của Quân Kiến sơn rồi đấy, ngay trước mắt ngươi. Bây giờ ngươi có muốn vào không?”
Hải Thanh Mạc cười khổ một tiếng, gã muốn vào trong Kiếm các là để lấy trộm, bây giờ bên cạnh là một người sống sờ sờ, gã còn lấy trộm thế nào được? Gã do dự một chút, nghĩ thầm vào xem một chút cũng tốt, cho nên gật đầu nói: “Nếu được.”
“Đương nhiên là không được, ngươi bây giờ, muốn bước vào Kiếm các, còn quá sớm.” Nam nhân gã phục sặc sỡ lại từ chối.
Thế ngươi hỏi làm gì. Hải Thanh Mạc hạ giọng mắng thầm trong lòng.
“Lần sau đi, để Cửu sư huynh của ngươi dẫn ngươi tới.” Nam nhân y phục sặc sỡ quay người, vỗ nhẹ lên đầu Hải Thanh Mạc, tiếp đó Hải Thanh Mạc chỉ thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, Hải Thanh Mạc tỉnh dậy trong núi, gã phủi lá cây và bụi đất trên đầu, day day hai mắt, hạ giọng mắng :”Đúng là gặp quỷ.”
“Sư đệ thật có nhã hứng.” Một giọng nói mang theo ý cười đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc cả kinh, ngẩng đầu lên, thấy là Quân Cửu ngồi trên nhánh cây.
“Sư huynh.” Hải Thanh Mạc gãi đầu.
“Hôm qua mới nói phong cảnh trong núi rất đẹp, hôm nay sư đệ đã tỉnh lại trong vùng đất hoang sau núi, có phải quá nôn nóng không?” Quân Cửu nhảy tới, hạ xuống trước mặt Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc đang định giải thích: “Ta... cái này... mộng du!”
“Mộng du? Thế có nhìn thấy ai kỳ quái không?” Quân Cửu đi về phía trước, chậm rãi nói.
Hải Thanh Mạc đi theo, vốn định bịa đặt, nhưng nghĩ tới Quân Cửu thần thông quảng đại, cuối cùng thành thật nói: “Có một vị huynh đệ ăn mặc sặc sỡ, trông rất tuấn tú, nói năng rất khách khí, ra tay thì rất nhẹ nhàng, chỉ vuốt khẽ một cái lên đầu ta. Sau đó ta ngủ mất.”
“Còn không?” Quân Cửu hỏi tiếp.
“Còn một vị huynh đệ ăn mặc rách rưới, trông có vẻ lớn hơn vài tuổi, nếu không phải hắn còn mang theo một thanh kiếm, thế thì không khác gì ăn mày.” Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi: “Nhưng chắc cũng khá lợi hại, nói năng không mấy khách khí, lúc thì kêu nguyền rủa, khi lại nói bi kịch.”
“Đúng là khiến người ta ao ước.” Quân Cửu nói một câu không đầu không đuôi.
“Sư huynh nói gì cơ?” Hải Thanh Mạc không hiểu.
“Thấy Kiếm các chưa?” Quân Cửu quay người, mỉm cười nhìn Hải Thanh Mạc: “Sư đệ muốn gì?”