Chương 22: Nhà giam
“Thiên Môn trận!” Hà Ảnh kiếm trong tay Hồng Niệm dường như cảm nhận được nguy hiểm phía trước, bắt đầu ngâm vang: “Trong truyền thuyết, trận pháp này yêu cầu hơn trăm trận pháp sư đồng thời bày trận, một trận pháp sư từ Huyền Tâm cảnh trở lên trấn thủ, tốn mười ngày tụ tập niệm lực mới có thể phát động trận pháp thời không. Muốn bố trí trận pháp như vậy...”
“Cần tiêu hao lực lượng toàn bộ môn phái.” Quân Cửu chậm rãi nói: “Hơn nữa môn phái bình thường không làm được. Kẻ tới là...”
“Vạn Pháp môn.” Hồng Niệm trầm giọng nói: “Vạn Pháp môn dựa vào Mộc Vương, hơn nữa môn chủ Vạn Pháp môn là trận pháp sư Huyền Tâm cảnh đỉnh phong.”
“Nhất sơn nhị minh tam môn, một trong tam môn dốc toàn bộ lực lượng môn phái tới bắt đệ, đệ còn dám nói mình không quan trọng ư?” Quân Cửu nhún vai: “Có lẽ đây là lần điều động nhân lực quy mô lớn nhất của Vạn Pháp môn trong vòng trăm năm qua.” Nói xong Quân Cửu đi tới bên cạnh Hải Thanh Mạc vung ngón tay lên, rút Hồng Nhan kiếm ra khỏi mi tâm gã, tiếp đó đưa cho Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nhận kiếm, thở dài một tiếng nói: “Ta vẫn muốn hỏi một câu, tiếp theo chúng ta phải đối mặt với điều gì?”
“Mấy năm gần đây thanh thế của Vạn Pháp môn không bằng các môn phái tu tiên khác, cho nên mới phụ thuộc vào phe của Mộc Vương, định nhân cơ hội này trở mình.” Hồng Niệm nói.
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Tức là không lợi hại.”
“Bây giờ thanh thế của họ không bằng trong quá khứ, trong môn phái chỉ còn hơn trăm vị kiếm thuật sư và hơn mười vị thuấn thuật sư, số lượng trận pháp sư thì không cho người ngoài biết.” Hồng Niệm trầm giọng nói: “Bây giờ nhìn lại, Vạn Pháp môn ẩn giấu thực lực của mình, trận pháp sư trong môn phái vẫn rất cường đại.”
Sắc mặt Hải Thanh Mạc cứng đờ: “Thanh thế không còn? Hơn trăm vị kiếm thuật sư? Đều tới đây?’
“Quân Cửu của Quân Kiến sơn ở đây, ai tới bái sơn!” Quân Cửu đột nhiên cất cao giọng nói.
Phía sau kim môn im lặng một hồi, tiếp đó giọng nói uy nghiêm hùng hậu lại vang lên: “Vạn Pháp môn, Hà Kỳ Đạo.”
“Hóa ra là môn chủ Vạn Pháp môn. Chẳng hay môn chủ không hề nề hà dốc toàn bộ lực lượng môn phái, mở Thiên Môn đại trận này, dẫn môn hạ đệ tử tới Quân Kiến sơn ta là để làm gì?” Quân Cửu hỏi.
Hà Kỳ Đạo lại im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Dẫn một người đi.”
“Hắn phạm tội gì mà ngươi muốn dẫn hắn đi?” Quân Cửu cười nói.
“Cái này không liên quan tới ngươi, Quân Cửu.” Giọng nói của Hà Kỳ Đạo bỗng có vẻ tàn nhẫn.
Quân Cửu vung ống tay áo: “Nực cười, hắn là thập đệ tử của Quân Kiến sơn ta, nếu chuyện của hắn không liên quan tới ta, thế thì còn chuyện gì liên quan tới ta?”
Hà Kỳ Đạo quát lên chói tai: “Quân Cửu to gan, ta nể mặt sư phụ và sư huynh nhà ngươi nên mới không to đo với ngươi. Địa vị của Quân Kiến sơn ngươi giờ đã như vậy rồi, có tư cách gì to tiếng với ta?”
“Loại như ngươi...” Quân Cửu nâng tay, một thanh trường kiếm trắng nõn như ngọc đã bay từ trên thác nước xuống, dừng lại trên tay hắn. Đây là bội kiếm Lạc Cửu Thiên của hắn, hắn rung kiếm nâng lên: “...có tư cách gì mà đòi đứng trước Quân Kiến sơn ta, nhắc tới sư phụ và các sư huynh của ta!”
Phía sau kim môn, hơn trăm kiếm thuật sư cầm kiếm lao ra.
Quân Cửu tung người nhảy lên, vung trường kiếm, trong đám kiếm thuật sư có một nửa thân hình lay động kịch liệt, một nửa khác thì rơi thẳng từ trên không trung xuống. Hắn không buồn nhìn lại, lao thẳng vào trong kim môn.
Vạn Pháp môn, Khinh Hồn điện.
Hơn trăm trận pháp đang ngồi vòng quanh đại điện, quanh người lấp lánh ánh kim, chính giữa vòng tròn này là một người, trước mặt lơ lửng món chí bảo của Vạn Pháp môn Thiên Môn kính. Người này là môn chủ Vạn Pháp môn, Hà Kỳ Đạo. Hắn vốn nhắm nghiền hai mắt, lại đột nhiên cảm thấy một cơn gió mát phất qua trước mặt, lập tức mở mắt ra.
Một bộ trường bào màu xanh lục, tay cầm danh kiếm Lạc Cửu thiên, Quân Cửu của Quân Kiến sơn đã đứng trước mặt hắn.
Hà Kỳ Đạo trầm giọng nói: “Tới nhanh thật.”
“Ta vẫn nói câu kia, chỉ bằng ngươi, không xứng nhắc tới sư phụ và các sư huynh của ta.” Quân Cửu chém kiếm xuống, đập mạnh vào Thiên Môn kính.
Thiên môn vàng kim trên không trung lung lay một cái, sau đó sụp đổ.
Còn trên Quân Kiến sơn, Hồng Niệm và Hải Thanh Mạc vẫn đứng yên tại chỗ, Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Sư huynh tới Vạn Pháp môn một mình à?”
“Hơn nữa, hắn tạm thời dừng Thiên Môn trận.” Hồng Niệm thở phào một tiếng: “Có thể coi đây là tin tức tốt.”
“Tin tức tốt à?” Hải Thanh Mạc lau mồ hôi trên trán: “Sao ta lại cảm thấy đây là tin tức xấu?”
“Nói vậy là sao?” Hồng Niệm hỏi.
Hải Thanh Mạc vung kiếm chỉ lên trời: “Vì tiếp theo chúng ta phải tự mình đối mặt với bọn họ, không có Quân Cửu sư huynh.”
Theo tiếng nói của Hải Thanh Mạc vang lên, những kiếm thuật sư vốn bị Quân Cửu đánh rơi xuống chân núi cũng đạp kiếm bay lên. Đám kiếm thuật sư đã không còn đường rút lui, cúi đầu nhìn bọn họ như hổ rình mồi, không tới một trăm cũng phải tám mươi.
“Tránh ra!” Hồng Niệm đẩy Hải Thanh Mạc ra.
Một luồng kiếm khí nổ tung trên Cửu Long nhai, bụi đất bắn tung.
Hải Thanh Mạc thở hồng hộc nhảy sang bên: “Tí nữa là mắc mưu.”
“Tiếp theo phải đối phó với đám người này, chưa chắc lần nào ta cũng cứu được ngươi.” Hồng Niệm trầm giọng nói: “Thiếu chủ, ngươi phải nhớ một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.
“Ngươi rất mạnh.” Hồng Niệm trầm giọng nói.
Hải Thanh Mạc nhướn mày, giọng nói đầy hoài nghi: “Ta mạnh lắm à?”
“Bây giờ ngươi đã là kiếm thuật sư cảnh giới Tiêu Dao, trong đa số các môn phái tu tiên, như vậy đã là nhân tài kiệt xuất.” Hồng Niệm giải thích: “Cho nên ngươi không cần phải sợ, không phải ai trong số bọn họ cũng là đối thủ của ngươi.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Tuy không tin tưởng lắm, nhưng được rồi, ta sẽ ghi nhớ.”
“Ừm.” Hồng Niệm khẽ cúi người: “Thế thì bắt đầu đánh thôi!” Sau khi nói xong, Hồng Niệm tung người nhảy lên, vung Hà Ảnh kiếm trong tay lên trời, một bóng kiếm lướt tới, ép đám kiếm thuật sư trước mặt lùi sang bên. Nhưng bọn họ lại không đoán được, một ánh kiếm khác hóa thành một luồng hào quang, ập tới sau lưng bọn họ, có ba kiếm thuật sư không tránh kịp, trực tiếp bị đánh ngã.
“Nữ nhân này thật lợi hại!” Có người kinh hãi hét lên.
“Nữ nhân?” Hồng Niệm cười lạnh một tiếng: “Đệ tử dưới trướng Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn ở Nam Dạ quốc, thái giám chưởng ấn trực thuộc tổng quản thần cung, Hồng Niệm ở đây, ai tới thử kiếm.”
“Hồng Niệm công công, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Một bộ áo tím xuất hiện trước mặt Hồng Niệm: “Lần trước ngươi ở ngoài trận phá Pháp Vương trận của ta, còn hôm nay ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu.”
“Nhưng hôm nay ngươi không có Pháp Vương trận, không có Thiên Môn kính, cũng chẳng thể mời được Bồng Lai Vũ Dực Tiên.” Hồng Niệm không hề nhiều lời, phi kiếm ra chiêu.
Thân hình Tử Cửu Thiều lóe lên, né tránh chiêu kiếm này, tiếp theo vung tay: “Kết Vạn Kiếm Lao Lung trận, những người khác tới bắt thằng nhãi kia!”
Sau tiếng hiệu lệnh này, hơn mười kiếm thuật sư cầm kiếm bay ra, vây thành một vòng tròn quanh Hồng Niệm, tiếp đó nhanh chóng hội tụ vào trong. Đúng như cái tên của kiếm trận, đám người tạo thành một nhà giam bằng kiếm, còn khi nhà giam khóa chặt lại cũng là lúc người trong trận bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Hồng Niệm nhíu mày, Hà Ảnh kiếm trong tay tiêu tán, hóa thành một luồng hào quang quay xung quanh mình. Chỉ nghe từng tiếng binh khí va chạm vang lên leng keng, ngay lúc bắt đầu hai bên đã vào thế giằng co.
Còn bên đằng khác, Hồng Niệm lao lên trời thì Hải Thanh Mạc lại cất bước nhảy xuống Cửu Long nhai. Dưới Cửu Long nhai, con hạc vàng nghe tiếng bay lên, nhanh chóng đón lấy Hải Thanh Mạc, tiếp đó bay thẳng đi. Hải Thanh Mạc cười nói: “Qua được kiếp này, ta sẽ nướng chín con cá cho Hoàng huynh.”
Hạc vàng kêu to một tiếng, coi như đáp lời.
Tốc độ của hạc vàng cực nhanh, hơn mười kiếm thuật sư Vạn Pháp môn cầm kiếm truy đuổi nhưng mãi vẫn không đuổi kịp.
“Chết tiệt!” Kiếm thuật sư truy đuổi phía sau đột nhiên vung kiếm, một luồng kiếm khí đánh thẳng tới sau lưng Hải Thanh Mạc.
“Phá!” Hải Thanh Mạc cũng gầm lên một tiếng, Hồng Nhan kiếm lóe lên ánh đỏ, đánh ngược luồng kiếm khí kia trở lại, hơn mười kiếm thuật sư dồn dập né tránh. Hải Thanh Mạc vui vẻ nói: “Xem ra ta lợi hại thật.”
Đang lúc Hải Thanh Mạc đắc ý, thân thể hạc vàng bên dưới đột nhiên cứng đờ, Hải Thanh Mạc đứng trên lưng hạc vàng, thân hình không khỏi lung lay, thiếu chút nữa ngã từ trên không xuống.
“Sao vậy? Hoàng huynh?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.
Hạc vàng yên lặng vùng vẫy đôi cánh, không kêu lên đáp lời như thường lệ.
Hải Thanh Mạc xoay người, phát hiện trước mặt hạc vàng có một nam nhân đạp kiếm lơ lửng, bộ áo trắng đón gió phất phới, dáng dấp cũng có đôi chút tiên khí. Nam nhân kia khẽ mỉm cười: “Vạn Pháp môn, Hoàng Mạnh Thủy, hân hạnh gặp mặt.”
“Hân hạnh cái đầu nhà ngươi.” Hải Thanh Mạc không hề do dự vung kiếm lên.
Hải Thanh Mạc mỉm cười, hất tay lên trước mặt, một bức tường khí vô hình dựng lên. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, thân thể hắn bị đánh lùi hơn ba trượng, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Sao lại là vừa vào Tiêu Dao? Tin tức đưa về môn phái là ngươi mới bắt đầu tu hành cơ mà.”
“Tên này khó đối phó, Hoàng huynh trốn trước đi.” Hải Thanh Mạc điểm mũi chân, trực tiếp nhảy khỏi lưng hạc vàng, hạ xuống vùng rừng núi.
Hoàng Mạnh Thủy dẫn đám kiếm thuật sư lập tức đuổi theo, Hải Thanh Mạc biết trên không trung thì mình không phải đối thủ của đám người này, còn hạ xuống rừng núi thì mình có thể dựa vào hiểu biết về địa hình ở Quân Kiến sơn, còn có thể hành động tùy theo hoàn cảnh.
“Giãy dụa cũng chỉ phí công thôi.” Hoàng Mạnh Thủy thở dài một tiếng, lắc đầu, tiếp đó thân hình nhanh chóng lay động, đuổi thẳng tới bên cạnh Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc vung Hồng Nhan kiếm, trường kiếm của hai người va chạm, giao đấu ba chiêu. Ba chiêu qua đi, sau lưng Hải Thanh Mạc đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, còn thần sắc Hoàng Mạnh Thủy vẫn rất bình tĩnh. Hắn mỉm cười: “Kiếm pháp không tệ, thú vị hơn trong tưởng tượng của ta.”
Hải Thanh Mạc nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, theo như những gì Hồng Niệm đã nói với hắn lúc trước, Hoàng Mạnh Thủy trước mặt cũng giống mình, đều là cảnh giới Tiêu Dao. Chẳng qua mình là Tiêu Dao sơ cảnh; còn Hải Thanh Mạc trước mặt có lẽ đã là trung cảnh, thậm chí là thượng cảnh. Những kiếm thuật sư đi theo hắn chắc còn chưa bước vào Tiêu Dao cảnh, thực lực thấp hơn mình. Một mình mình đấu với Hoàng Mạnh Thủy thôi cũng khó mà thắng được, huống chi còn có mười mấy kiếm thuật sư, có thể nói hoàn toàn không có cơ hội.
“Các ngươi đã cậy người đông thế mạnh, thế thì ta cũng tìm người giúp.” Hải Thanh Mạc nắm lấy Hồng Nhan kiếm, trong lòng có một ý tưởng. Nhưng trước khi tìm người giúp, mình phải tìm cơ hội trốn thoát cái đã. Gã nhìn về phía Hoàng Mạnh Thủy, gầm lên một tiếng: “Xem kiếm!”
Hồng Nhan kiếm theo tiếng hô đánh tới, khí thế lạnh lẽo thấu xương!