Chương 29: Bát quái
Cuối cùng Hải Thanh Mạc vẫn không học được Hoa Hồi Cửu Thế, theo như Hồng Niệm đứng ngoài quan sát, cuối cùng đưa ra kết luận: Ngay thời điểm Hải Thanh Mạc thi triển Hoa Hồi đệ nhất thế, gã đã nhổ hoa tận gốc, còn về cái nỗi gì? Gã chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Quân Cửu: tuy mình không học được chiêu kiếm này nhưng vẫn cố gắng mang kiếm phách Bi kiếm Ly Ca về cho Quân Cửu. Quân Cửu mỉm cười, lần này hắn không nói đệ tử Quân Kiến sơn thiên hạ vô địch gì nữa, chỉ nói một câu: cố gắng hết sức; sau đó tặng cho Hải Thanh Mạc một tấm áo dài màu trắng, sau lưng áo viết hai chữ lớn bằng chu sa: Quân Kiến. Tuy Hải Thanh Mạc rất không muốn, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của Quân Cửu, gã buộc phải thay vào.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng tới ngày bọn họ không thể không xuống núi.
Sáng sớm hôm đó, Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm thu dọn hành lý đi tới Cửu Long nhai, Quân Cửu đang ngồi ngay ngắn trước thác nước, quay lưng về phía bọn họ.
“Hoa nở hoa tàn, rồi cũng từ biệt.” Quân Cửu ngồi trước thác nước, giọng nói mang vẻ đau buồn: “Từ nay trở đi không được ăn cơm do sư đệ nấu nữa rồi, đúng là không nỡ.”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Cửu sư huynh, có phải ta đi rồi không trở lại đâu. Đợi ta tham gia Lương Ngọc hội xong sẽ về gặp huynh.”
Hồng Niệm khẽ cau mày, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Quân Cửu cười điềm nhiên: “Đệ có rất nhiều nơi muốn tới, Lan Lăng thành là nhà trong lòng đệ, Thần Đô thành là nhà mà đệ phải về, còn Quân Kiến sơn chỉ là một nơi đệ đi ngang qua trong cuộc đời dài đằng đẵng của đệ.”
“Xì.” Hải Thanh Mạc cười mắng: “Cửu sư huynh, huynh trở mặt không nhận người nữa à, chẳng phải huynh nói sau này ta sẽ là chưởng môn của Quân Kiến sơn hay sao? Ngọn núi này đều là của ta! Những bảo bối trong Kiếm các cũng là của ta!”
Quân Cửu đầu tiên sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Đúng vậy, ta hồ đồ mất rồi, sau này đệ sẽ là chưởng môn của Quân Kiến sơn. Thập sư đệ xuống núi rèn luyện cho tốt vào, cửu sư huynh ở lại đây chờ đệ về núi, sau đó chấp chưởng Quân Kiến!”
“Ha ha ha. Một lời đã định!” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
“Đi thôi.” Hồng Niệm nhẹ nhàng vung tay, Hà Ảnh kiếm đi tới trước mặt bọn họ, Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng nhảy lên, đặt chân lên thân kiếm.
Quân Cửu vẫn không hề quay đầu lại: “Sau này còn gặp lại!”
“Cái gì mà sau này còn gặp lại. Cửu sư huynh, nếu ta gặp nguy hiểm nhớ phải tới cứu ta đấy!” Hải Thanh Mạc lớn tiếng hô.
“Đương nhiên rồi!” Quân Cửu vung tay, Hải Thanh Mạc theo Hà Ảnh kiếm bay đi, thân hình của gã lập tức biến mất không còn tăm hơi, không cho Hải Thanh Mạc cơ hội nhiều lời.
Hồng Niệm quay sang Quân Cửu khẽ cúi người: “Tiên sinh, Hồng Niệm cũng xin từ biệt tại đây.”
“Lúc trước đã nói vài lời vô lý với cô, thật ra Đoạn Ngôn công công là một vị sư phụ không tệ.” Quân Cửu chậm rãi nói.
Hồng Niệm gật đầu: “Ta hiểu mà.”
“Nhưng vẫn không bằng ta.” Quân Cửu lại nói thêm: ”Nếu không cô vẫn còn...”
“Cáo từ.” Hồng Niệm vội vàng vẫy tay, xoay người nhảy lên, bay theo hướng Hà Ảnh kiếm vừa biến mất.
Sau khi hai người đi khỏi, chỉ nghe một tiếng hạc kêu vang lên, một con hạc vàng vẫy cánh bay lên từ Cửu Long nhai, hạ xuống bên cạnh Quân Cửu. Quân Cửu đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hạc vàng: “Hoàng huynh, Quân Kiến sơn chúng ta lại trở lại thành Quân Kiến sơn lúc trước rồi.”
Hạc vàng kêu lên một tiếng, tỏ ý đáp lại.
“Buồn thật.” Quân Cửu xoay người, nhìn theo hướng hai người vừa đi: “Lại một người nữa.”
Hải Thanh Mạc đạp chân lên Hà Ảnh kiếm, thân hình lắc lư nửa buổi mới giữ được thăng bằng, sau đó Hồng Niệm lại đổi theo, hạ xuống chỗ chuôi kiếm. Hải Thanh Mạc hiếu kỳ nói: “Hồng Niệm cô nương, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, bây giờ cô đã tới Huyền Tâm cảnh đỉnh phong chưa? Có thể giúp ta rút Hồng Nhan kiếm ở mi tâm ra không?”
“Cảnh giới của ta còn chưa đủ.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Nhưng Quân Cửu tiên sinh dạy ta một số pháp môn đặc biệt, rút Hồng Nhan kiếm ra không thành vấn đề.”
Hải Thanh Mạc vui vẻ nói: “Vậy bây giờ cô có thể rút Hồng Nhan kiếm ra không? Dạy ta làm sao ngự kiếm phi hành đi! Ta là Tiêu Dao cảnh rồi đúng không, theo các ngươi nói đã là cao thủ, chắc không khó đâu nhỉ?”
“Không khó, tụ tập niệm lực ở mũi chân, sau đó giữ tâm trí sáng trong là được.” Hồng Niệm chậm rãi nói.
“Đơn giản vậy thôi à?” Hải Thanh Mạc vội vàng day day mi tâm mình: “Chúng ta mau thử xem, Hồng Niệm cô nương.”
“Nghe không khó nhưng dẫu sao cũng phải ngã vài lần mới học được.” Hồng Niệm mỉm cười, tiếp đó tụ niệm lực vào đầu ngón tay, đặt lên mi tâm Hải Thanh Mạc. Cô nhíu mày, trán đổ mồ hôi lấm tấm, tiếp đó hít sâu ba lần rồi mới kéo mạnh ngón tay về phía sau, Hồng Nhan kiếm cứ thế bị cô kéo ra.
Mỗi lần Quân Cửu lấy kiếm đều là tiện tay vung lên, cực kỳ nhẹ nhàng ung dung. Nhưng lần này Hồng Niệm phải dùng phân nửa súc lực, giờ phút này cô đã đổ mồ hôi đầy đầu, ngay cả Hà Ảnh kiếm dưới chân cũng lung lay. Cô cười khổ nói: “Sau này làm thêm vài lần sẽ khá hơn, lần đầu tiên làm thử, khá tốn sức.”
Hải Thanh Mạc nhận lấy Hồng Nhan kiếm, gõ nhẹ ngón tay lên thân kiếm: “Hồng Niệm cô nương, tiếp theo ta phải làm gì?”
“Tung Hồng Nhan kiếm ra, dùng niệm lực khống chế nó lơ lửng trong không trung.” Hồng Niệm nói.
“Đơn giản.” Hải Thanh Mạc làm theo lời Hồng Niệm, tung Hồng Nhan kiếm ra, Hồng Nhan kiếm rơi thẳng xuống, gã vội vàng dùng niệm lực tóm nó lại.
“Được rồi.” Hồng Niệm gật đầu nói: “Sau đó nhẹ nhàng bước lên, giữ thăng bằng.”
Hải Thanh Mạc khẽ thở ra một hơi, sau đó điểm mũi chân nhảy lên Hồng Nhan kiếm, thân thể lảo đảo lắc lư mười mấy cái mới giữ được thăng bằng.
Hồng Niệm thấy vậy, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, tuy ngự kiếm phi hành không phải chuyện khó khăn gì, nhưng một người mới học lần đầu mà có thể khống chế nhanh như vậy... quả nhiên thiên phú của vị hậu nhân Thánh nữ này thật bất phàm.
“Tiếp theo thì sao? Dùng niệm lực khống chế phi kiếm bay tới?” Theo suy nghĩ trong đầu Hải Thanh Mạc, Hồng Nhan kiếm bay tới, gã cười ha hả nói: “Ha ha ha ha. Ta học được rồi! Sau này ta phải đạp kiếm bay trên Lan Lăng thành một lượt, để đám người kia thấy cho rõ, bây giờ nhị công tử Hải gia đã là thần tiên!”
Hồng Niệm lắc đầu cười nói: “Xong rồi.”
Quả nhiên, sau tiếng hô hưng phấn của Hải Thanh Mạc, Hồng Nhan kiếm dưới chân gã bắt đầu lung lay, cuối cùng lật một cái, rơi thẳng xuống dưới, Hải Thanh Mạc đang đạp lên kiếm đột nhiên không còn chỗ đứng, cũng theo đó rơi thẳng xuống.
“Cứu mạng! Cứu mạng với!’ Hải Thanh Mạc kêu gào.
๑๑۩۞۩๑๑
Cách Quân Kiến sơn bảy mươi dặm, trấn Thất Hiệp.
Một vị đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh đang dùng chu sa đỏ như máu vẽ hình bát quái lên một chỗ trống trải không người. Sau khi vẽ xong hình bát quái khổng lồ kia, hắn lại tô điểm thêm một số hình vẽ kỳ quái. Tới lúc hoàn thành hắn mới cười nói: “Không tệ.” Tiếp đó đạo sĩ trẻ tuổi lấy từ trong lòng ra một cái hồ lô, trên hồ lô có khắc hình đóa hoa đào. Hắn đặt hồ lô ở chính giữa hình bát quái rồi lại lấy ra một cái bình sứ, đổ một ít bột phấn ra khỏi bình sứ, vung mạnh lên trời, miệng lẩm bẩm niệm.
“Thần linh bát hoang, chủ nhân lục đạo. Tiên nhân gặp ta, cũng phải quay đầu.”
“Lên!”
Sau tiếng gầm của thiếu niên, con đường bỗng nổi gió lớn, bột phấn bị hắn ném lên không trung đột nhiên tỏa ra thành một luồng kim quang, tiếp đó lao thẳng tới tận trời, nhuộm toàn bộ không trung thành màu vàng kim.
Tiếp đó đạo sĩ trẻ tuổi giơ ngón tay chỉ lên không trung: “Hồng Y Sư Hoàng, xem xem hôm nay ta có thu phục được ngươi không! Đến đây!”
Tiếp đó, thật sự có ánh sáng đỏ từ trên bầu trời giáng xuống!
Cảm nhận được luồng khí tức cường đại này, đạo sĩ trẻ tuổi cả kinh: “Không đến mức đó chứ! Sao Kim Quang phấn lại bay nhanh vậy được!” Còn chưa dứt lời đã thấy một cái bóng đỏ lao tới trước mặt hắn. Hắn quát khẽ một tiếng, sau đó lùi lại ba bước, giơ tay phải lên, một tấm bùa xuất hiện trong tay, lập tức cháy rực lên. Tiếp theo hắn vung cánh tay, bùa chú bay thẳng về phía bóng đỏ kia.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, cái bóng đỏ hạ xuống đất, ra là một thanh trường kiếm, hỏa phù đánh lên trường kiếm, lập tức cháy thành tro bụi. Bùa chú này chỉ có tác dụng với vật sống, không thể gây ảnh hưởng gì lên một thanh kiếm.
“Kiếm?” Đạo sĩ trẻ tuổi khẽ cau mày. Hắn lùi lại ba bước, sau đó hai tay mỗi tay cầm ba tấm phỏa phù, cảnh giác nhìn thanh kiếm đỏ này.
Bỗng nghe thấy trên không trung có tiếng kêu la: "Ổn định ổn định ổn định ổn định ổn định ổn định!"
Đạo sĩ trẻ tuổi ngẩng đầu lên, thấy hóa ra là một thiếu niên mặc áo bào trắng đang lảo đảo rơi từ trên không trung xuống.
“Ổn định~~” Khoảnh khắc sắp rơi xuống đất thiếu niên áo trắng mới khống chế được cân bằng, tiếp đó từ từ hạ xuống đất.
“Này này này này này này!” Đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng hét lớn bảo gã dừng lại.
“Hoàn hảo!” Thiếu niên áo trắng đặt một chân vững vàng trên mặt đất, nhưng chỉ nghe “bộp” một tiếng.
Hồ lô giữa hình bát quái bị chân gã giẫm nát.