Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch)

Chương 40: Hải Ly

Chương 40: Hải Ly



Lan Lăng thành.
Một cỗ kiệu hoa lớn được các hộ vệ vây quanh, nghênh ngang đi vào thành, chậm rãi bước về phía phủ thành chủ.
Một nam nhân trung niên mặc áo choàng ngắn kết hoa, để chòm râu dê tinh tế, mái tóc chỉnh chu không chút cẩu thả, đang thảnh thơi ngâm nga điệu nhạc, vắt chéo chân rung đùi, tâm trạng có vẻ cực kỳ sung sướng, nhưng dường như đang gấp gáp không đợi nổi. Hắn gõ nhẹ lên mép giường: “Mau lên, mau lên, ta còn muốn mang bảo bối tới cho lão nhị xem thử.”
“Chủ nhân. Theo như thường ngày thì bây giờ nhị công tử đã chờ đón ở ngoài cửa thành rồi.” Ngoài kiệu vang lên giọng nói của người hầu: “Sao hôm nay lại không tới?”
“Lần này tới Ngọc Huy thành không mang nó theo, trước khi đi còn cãi nhau một trận, chắc bây giờ còn đang dỗi.” Nam nhân trung niên lấy từ trong lòng ra một cái hộp gỗ đào, gõ nhẹ đầu ngón tay lên trên rồi đắc ý nói: “Nhưng thấy bảo bối này, sao nó lại dỗi tiếp được.”
Trong lúc trò chuyện, cỗ kiệu đã đi tới bên ngoài phủ thành chủ.
“Thành chủ...” Tiếng gọi bên ngoài mới vang lên có một nửa, nam nhân trung niên đã lao thẳng từ trong kiệu ra, hắn vừa chạy thẳng về phía trước vừa la lớn: “Lão nhị, lão nhị, tới xem ông già của con mang bảo bối gì về cho của đây này.”
Nhưng ngoài phủ thành chủ chỉ có hai người chào đón.
Một người mặc y phục nhà nho, tay cầm sách cổ, đứng ở đó như cây tùng xanh biếc, sắc mặt bình tĩnh, chính là đại công tử Hải gia, Hải Thanh Ngôn.
Một người khác thân hình cường tráng, hông đeo trường kiếm, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng, không nhịn được bước lên trước vài bước, chính là tam công tử của Hải gia, Hải Thanh Thiên.
Hai người đồng thời hành lễ: “Cung nghênh phụ thân về phủ!”
Người này chính là thành chủ Lan Lăng thành, cũng là gia chủ Hải gia, Hải Ly.
Nhưng cứ nhìn trang phục xa hoa và bộ dáng ngả ngớn đó, Hải Thanh Ngôn và Hải Thanh Thiên vốn không giống con trai ruột của hắn; ngược lại đứa trai nuôi hậu nhân của Thánh nữ và quân vương - Hải Thanh Mạc mới hệt như cùng một khuôn đúc với hắn. Hắn khẽ nhíu mày, tay cầm hộp báu cứng lại giữa không trung.
“Phụ thân, cái gì đấy?” Hải Thanh Ngôn nói.
Hải Ly vô thức giấu hộp báu ra đằng sau: “Đây, đây là... quà cho lão nhị, con đừng có mà hỏi nhiều.”
Ánh mắt Hải Thanh Ngôn lóe sáng, phát ra một luồng kim quang.
“Đừng dùng Thiên Mục thần thông, sẽ làm nó bị thương mất!” Hải Ly vội vàng giơ tay lên che.
Hải Thanh Ngôn lắc đầu cười: “Hóa ra là Xích Hung Mặc Linh, còn là một con đại tướng quân thượng phẩm. Lần này tới Ngọc Huy thành, coi như không uổng công.”
Hải Ly cẩn thận hé một góc hộp gỗ đào ra quan sát, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, khép hộp lại rồi cao giọng nói: “Sao chỉ có hai đứa các con, lão nhị đâu! Còn giận ta à! Đi, lão tam, đưa cái hộp này cho nó! Sau đó bảo nó tới sảnh chính dâng trà cho ông già của nó nào!”
Hải Thanh Thiên đi tới nói: “Phụ thân đại nhân, nhị ca, huynh ấy rời thành rồi.”
“Rời thành?” Hải Ly biến sắc: “Ai cho phép nó rời thành!”
Hải Thanh Thiên trả lời: “Phía Nam Dạ quốc có một cô gái cầm Hà Ảnh kiếm tới đây, nhưng cô ấy tự xưng là công công, còn là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế Nam Dạ quốc - Đoạn Ngôn.”
“Hồng Niệm công công?” Hải Ly nắm chặt cái hộp gỗ đào trong tay, suy tư một lát rồi nói: “Lão tam, ta mang Võ Huy nhuyễn giáp từ Ngọc Huy thành về đây cho con, lát nữa sẽ đưa vào trong gian nhà của con, con về thử xem. Thanh Ngôn, chúng ta tới thư phòng nói một chút về việc này.”
Vừa bước vào thư phòng, thần sắc Hải Ly lập tức mất khống chế, lập tức la lớn: “Sao lại như vậy, sao tự nhiên Hồng Niệm công công ở Nam Dạ quốc lại tới Lan Lăng thành? Thân phận của Thanh Mạc bị phát hiện?”
Hải Thanh Ngôn sắc mặt bình tĩnh: “Phụ thân ra ngoài du lịch chắc cũng nghe chuyện tranh đấu giữa hoàng tử Nam Dạ quốc. Quốc vương Nam Dạ quốc lâm bệnh nặng, cuối cùng hai hoàng tử có khả năng trở thành người thừa kế nhất, Vĩnh Vương và Mộc Vương đã đẩy giao tranh trong tối ra ngoài sáng. Bên phía Mộc Vương tra ra sự tồn tại của nhị đệ, hoàng tử một quốc gia và thánh nữ nước địch tư thông, còn lưu lại một đứa con trai đã thành niên. Nếu nắm được bằng chứng này, Vĩnh Vương sẽ bị toàn bộ triều đình và cả thế lực đối địch buộc tộc. Như vậy thì ngôi vị thừa kế không phải Mộc Vương thì còn là ai. Cho nên Mộc vương phủ phái rất nhiều cao thủ tới bắt Thanh Mạc, trong đó còn có cả phó môn chủ Thiên Sinh minh Ngọc Thiên Hàn, thậm chí Vạn Pháp môn muốn bắt nhị đệ đến mức mở cả Thiên Môn trận.”
Hải Ly thở dài một tiếng: “Chỉ vì một gã công tử rác rưởi mà phải làm đến vậy à...”
Hải Thanh Ngôn nhìn thoáng qua Hải Ly, thầm nghĩ cha còn mặt mũi nào gọi người khác là gã công tử rác rưởi.
“Thế bây giờ thì sao? Nó đi đâu rồi?” Hải Ly hỏi.
“Theo ý của Vĩnh Vương thì Thanh Mạc phải gia nhập Chính Khí minh, xem như một điều kiện để Vĩnh Vương và Chính Khí minh liên minh với nhau.” Hải Thanh Ngôn nói.
Hải Ly giơ tay lên che nửa mặt, bất đắc dĩ nói: “Chính Khí minh? Với tính cách của nó, sao bây giờ còn không chạy về?”
“Trước khi nhị đệ và Hồng Niệm lên đường, con đã âm thầm truyền âm cho nó, bảo nó đi theo hướng ngược lại.” Hải Thanh Ngôn cười nói.
Hải Ly suy nghĩ một chút: “Thế chẳng phải tới Quân Kiến sơn à?”
“Vâng. Cho nên cuối cùng nó gia nhập Quân Kiến sơn, Quân Cửu thay sư phụ nhận đồ đệ. Nó trở thành thập đệ tử của Quân Kiến sơn, xét theo bối phận thì...” Hải Thanh Ngôn suy nghĩ một hồi: “... là đồng lứa với minh chủ Chính Khí minh hiện tại, tạm coi là vai vế cao hơn phụ thân nửa bậc. Sau này gặp nhị đệ của chúng ta nhớ phải tôn kính một chút.”
Lông mày Hải Ly hơi giãn ra một chút, hắn đi đi đi lại trong thư phòng vài vòng, cuối cùng nói: “Quân Kiến sơn thì tốt rồi, Quân Kiến sơn thì tốt rồi. Nhưng bao nhiêu năm rồi nơi đó có ai ở đâu, chắc sinh sống rất gian khổ. Mấy năm nay lão nhị cơm ngon áo đẹp, đi đến đâu cũng có kẻ hầu người hạ, chắc chắn ở đấy sẽ không quen. Con có đưa vài thứ nó cần tới đó không? Ài, nếu có thể để bọn A Lai A Khứ đi cùng thì tốt biết mấy.”
“Phụ thân, Thanh Mạc tới tiên môn chứ không phải môn phái bình thường, phàm nhân không được bước vào trong đó một bước.” Hải Thanh Ngôn nhắc nhở.
Hải Ly tỉnh ngộ, gật đầu: “Hồ đồ mất rồi, hồ đồ mất rồi. Nhưng ở Quân Kiến sơn cũng tốt, có Quân Cửu che chở, hơn nữa Quân Kiến sơn có Kiếm các, ngự pháp đệ nhất thiên hạ, nó tới đó sẽ không bị bắt.”
“Đúng vậy.” Hải Thanh Ngôn ngẩng đầu nhìn lên không trung: “Nhưng bây giờ nó đã rời khỏi Quân Kiến sơn, chắc bây giờ nó đang tới Chính Khí minh, tham gia Lương Ngọc hội.”
Hải Ly lại nhíu mày: “Lương Ngọc hội, thế chẳng phải các đại tiên môn ở Bắc Thần đều tham gia à?”
Hải Thanh Ngôn gật đầu: “Đương nhiên.”
Hải Ly hít một hơi: “Không ổn rồi.”
“Phụ thân lo trong Lương Ngọc đại hội sẽ có người gây bất lợi cho nhị đệ?” Hải Thanh Ngôn hỏi.
Hải Ly lắc đầu: “Không, ta lo Thanh Mạc sẽ quậy tưng cả Lương Ngọc đại hội lên!”
Đúng lúc này, Hải Thanh Thiên hoảng loạn chạy thẳng vào, hắn dừng chân, thở hổn hển ba cái rồi mới lớn tiếng nói: “Không ổn rồi, trong căn nhà của nhị ca!”
Ánh mắt Hải Thanh Ngôn hơi đổi.
Hải Thanh Thiên tiếp tục nói: “Bùa chú lại sáng lên rồi.”
“Ta đã bảo mà.” Hải Ly quát khẽ một tiếng.
Thân hình Hải Thanh Ngôn lóe lên, đã lao ra ngoài thư phòng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất