Chương 41: Thiên Tỉnh
Kim phượng đỗ xuống trên một con đường, Tử Ngọc phu nhân liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái: “Vào đường Thiên Tỉnh, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
“Bộ trường bào mà ngươi đang mặc quá bắt mắt. Quân Kiến sơn từng là ngọn núi tối cao trong giới tu hành, chưa một ai có thể bước qua ngọn núi đó. Nhưng lần này nhập thế, tái hiện ở Lương Ngọc hội, bất cứ ai cũng thấy tò mò về thực lực của ngươi.” Tử Ngọc phu nhân khẽ mỉm cười, tiếp đó giơ tay với Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, cô lại đây một chút.”
Hồng Niệm sửng sốt, nhưng không nói gì thêm, bước vài bước tới trước mặt Tử Ngọc phu nhân.
Tử Ngọc phu nhân cười nói: “ Lương Ngọc hội, chỉ có đệ tử trẻ tuổi của các đại tiên môn mới được phép tham dự. Cô muốn che chở cho thiếu chủ nhà cô, nhưng với thân phận thái giám chưởng tổng quản Thần Cung của cô, chắc là không vào được.” Tử Ngọc phu nhân điểm nhẹ lên mi tâm Hồng Niệm, bộ áo đỏ khó phân biệt nam nữ của Hồng Niệm biến thành bộ đồ tím, hình thức tương tự như bộ của Tử Ngọc phu nhân, chẳng qua không hoa lệ bằng.
Hải Thanh Mạc thấy Hồng Niệm đổi sang đồ nữ càng thêm quyến rũ động lòng người, bèn lên tiếng chọc ghẹo: “Bây giờ thì rõ ràng là đại mỹ nhân rồi! Ta thấy lúc này cho dù Cửu Thiên Tuế kia tới đây cũng không thể mặt dày nói cô là công công được.”
Tử Ngọc phu nhân cũng tán thưởng liên tục: “Đúng là đại mỹ nhân, chỉ kém ta hồi trẻ một chút thôi. Được rồi, bây giờ cô là nữ đệ tử của Bạch Chỉ thành ta, tên là Tô Niệm, đại biểu cho Bạch Chỉ thành tham gia Lương Ngọc hội lần này.”
Hồng Niệm chắp tay nói: “Đa tạ Tử Ngọc phu nhân.’
“Không cần cảm tạ ta, nếu may mắn đoạt được ngôi đầu, kiếm phách cho ngươi, thanh danh thì về tay Bạch Chỉ thành. Ta cũng đi đây, mấy ngày nữa gặp lại sau.” Tử Ngọc phu nhân đặt một tấm ngọc bài vào tay Hồng Niệm, tiếp đó thân hình hóa thành một luồng khói tím tan biến.
Hải Thanh Mạc quay đầu lại nói với Hồng Niệm: “Thật ra học ảo thuật cũng không tệ, ít ra có thể lòe người khác.’”
“Nếu con phượng hoàng này hạ xuống đường, toàn bộ con đường sập mất. Thanh Mạc huynh đệ, chúng ta xuống trước đã.” Sở Thanh Tiêu đi tới, tung người nhảy thẳng xuống.
Hồng Niệm vung tay, Hà Ảnh kiếm đã rời vỏ, đỗ trước mặt Hải Thanh Mạc, cô nói: “Đứng lên đi.”
Hải Thanh Mạc ho nhẹ một tiếng: “Hồng Niệm cô nương, có thể giúp bản thiếu chủ một lần được không?”
“Giúp gì?” Hồng Niệm nghi hoặc nói.
“Cho ta chút thể diện được không?” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
“Cũng được.” Hồng Niệm vung tay, Hà Ảnh kiếm đột nhiên bay thẳng ra ngoài.
Hải Thanh Mạc đã quen đứng trên kiếm, tuy lúc này không có niệm lực chèo chống nhưng vẫn có thể đứng vững trên Hà Ảnh kiếm. Hắn khoanh tay sau lưng, theo Hà Ảnh kiếm bay thẳng xuống, nhanh chóng vượt qua Sở Thanh Tiêu còn đang rơi. Mà Hà Ảnh kiếm bay xuống, một ánh kiếm theo đó triển khai, tới khi Hải Thanh Mạc dừng kiếm trước đường Thiên Tỉnh, Hà Ảnh kiếm rực rỡ lập tức chiếu rọi khắp đường.
Người qua kẻ lại trên đường đều dừng bước, quay đầu sang nhìn gã.
Ngay cả ông lão xem quẻ bày một chiếc ghế dài ngồi trên đường cũng trợn tròn hai mắt nhìn sang.
Hải Thanh Mạc bước xuống Hà Ảnh kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt ông lão kia, khẽ mỉm cười: “Quân Kiến sơn, Hải Thanh Mạc.”
Ông lão khép miệng lại, giơ tay ra: “Ngọc bài.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ngọc bài gì?”
Ông lão khẽ nhíu mày: “Ngọc bài của tiên môn, có ngọc bài mới được đi vào, nếu không ngươi nói ngươi là người của Quân Kiến sơn thì ngươi là người của Quân Kiến sơn chắc? Chút quy củ này mà cũng không biết à?”
Lúc này Sở Thanh Tiêu cũng hạ xuống đất, hắn nhanh chóng đi tới, nhìn Hải Thanh Mạc còn đang đứng đờ ra ở đó, hỏi: “Làm sao vậy?’
Hải Thanh Mạc quay đầu lại nói: “Thanh Tiêu huynh, ngươi có ngọc bài không?”
“Loại môn phái như chúng ta không tạo nổi ngọc bài. Bọn họ cũng không chấp nhận ngọc bài của chúng ta.” Sở Thanh Tiêu tấy từ trong túi Càn Khôn ra viên linh châu thu được sau khi đánh bại Hồng Y Sư Hoàng, đặt lên bàn: “Vô Lượng phái, Sở Thanh Tiêu.”
Ông lão kia cầm viên linh châu lên, quan sát một hồi, cuối cùng nở nụ cười hài lòng: “Không tệ, không tệ, viên linh châu này có thể tính là thượng phẩm. Vô Lượng phái, Sở Thanh Tiêu, vào đi thôi.”
Lúc này Hồng Niệm cũng hạ xuống bên cạnh cô đưa ngọc bài tới. Ông lão kia thấy Hồng Niệm, hai mắt trợn tròn, thấy ngọc bài thì mặt mày càng hớn hở: “Tử Ngọc phu nhân có khỏe không?”
Hồng Niệm mặt không biểu cảm trả lời: “Dung mạo như xưa, vạn sự tốt lành.”
“Thật muốn gặp lại lần nữa.” Ông lão nheo hai mắt lại.
“Hồng... À không, Tô cô nương.” Hải Thanh Mạc cười xấu hổ: “Ngọc bài.”’
Hồng Niệm nhíu mày, xem ra cũng không biết gì về chuyện này.
Quân Kiến sơn, bên vách núi Cửu Long.
Quân Cửu đột nhiên mở mắt, kêu lên một tiếng: “Ai da, không tốt rồi, quên đưa ngọc bài cho tiểu sư đệ. Không có ngọc bài thì chắc chắn Chính Khí minh cứng nhắc kia không chấp nhận sư đệ.” Hắn vội vàng vung tay, chỉ thấy một thanh phi kiếm nhỏ bé do ngọc thạch khắc thành bay thẳng ra từ Kiếm các sau núi, chỉ trong giây lát sau đã tới trước mặt hắn. Quân Cửu nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, cười nói: “Đi đi! Mang theo một câu, tới muộn mất rồi!” Tiếp đó hắn vung ống tay áo, phi kiếm trực tiếp lao vào trong thác nước.
Chính Khí minh, Thiên Âm các.
Một ngăn chứa đồ rầm một tiếng bật mở. Cái ngăn này đã đóng không biết bao nhiêu năm rồi, lúc nó mở ra tro bụi bay khắp tứ phía, ngay cả cánh cửa những ngăn khác cũng kêu lên kẽo kẹt, sau đó xoạt một tiếng rơi xuống đất.
Trong Thiên Âm các, đám đệ tử kinh hãi quay sang nhìn nhau: “Sao tự nhiên Quân Kiến sơn lại đưa tin tới? Xác chết vùng dậy?”
“Cho ai.” Có đệ tử to gan bước tới vài bước, cúi đầu nhìn thanh ngọc kiếm này.
Kết quả ngọc kiếm kia đổi hướng, trực tiếp lướt qua bên tai đệ tử kia, không chút lưu tình phá tan cửa sổ.
“Có đuổi không?” Một đệ tử hỏi.
Nam nhân trung niên ngồi trên bục cao, trông như người quản lý bất đắc dĩ phất tay: ”Quân Kiến sơn ấy mà, xưa nay luôn như vậy, xưa nay luôn như vậy.”
Trên đường Thiên Tỉnh, Hải Thanh Mạc thấy ánh mắt mọi người từ kinh ngạc ngưỡng mộ lúc đầu, dần dần biến thành khó hiểu, chế nhạo; trong lòng cực kỳ phẫn nộ, phất tay cao giọng nói: “Quân Cửu sư huynh, ngọc bài mau tới!”
Giọng nói của Quân Cửu lập tức vang lên trên bầu trời Chính Khí minh, vừa hùng hồn mạnh mẽ, lại vừa dịu dàng nho nhã: “Tới muộn mất rồi!”
Sau đó có một thanh ngọc kiếm bay vút tới, dừng ngay trước mi tâm ông lão coi quẻ. Ông lão bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh sau lưng, lắp bắp nói: “Tới... tới là được rồi.”
Hải Thanh Mạc giơ hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, chậm rãi nói: “Giờ ta đã vào được chưa?”
“Mời vào.” Ông lão vội vàng viết vào quyển sách trước mặt: “Quân Kiến sơn, Hải Thanh Mạc.”
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên, dẫn Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu đi vào.
Sở Thanh Tiêu liếc mắt nhìn Hồng Niệm: “Các ngươi bị người ta đuổi giết cơ mà? Sao dám ngông nghênh như vậy?’
Hồng Niệm bất đắc dĩ nói: “Ngươi phải hỏi hắn.”
Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười: “Lần này làm lớn như vậy, có ai không biết ta là Hải Thanh Mạc của Quân Kiến sơn. Cứ như vậy, không ai không biết danh tiếng chúng ta, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, đám người đó muốn âm thầm giết người cũng chẳng được.” Vừa nói tới đây, Hải Thanh Mạc lại thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngã quỵ xuống.
Hồng Niệm vội vàng đi tới đỡ gã, còn Sở Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn xung quanh, có một người áo đen va vào tay hắn rồi đi ra ngoài đường Thiên Tỉnh.